Ta khóc rống lên trong đau đớn.
"Đừng mà..."
"Đừng bỏ rơi ta..."
Cảnh tượng năm xưa khi Nhạc Thanh Lam c.h.ế.t dưới mưa tên lại ùa về, như một lưỡi d.a.o cùn, tàn nhẫn cắt nát linh hồn ta.
Gió dần tan, trận pháp tan rã.
Lũ quỷ đã biến mất hoàn toàn.
Trong hố sâu chất đầy xương trắng, chỉ còn lại một bóng dáng khoác hỷ phục đỏ rực, nằm lẻ loi.
...
Hoa Ngọc buông tay, không còn ngăn cản ta nữa. Ta lao về phía hố sâu, hạ mình bên cạnh Thương Huyền, nhẹ nhàng áp tai lên n.g.ự.c hắn.
Rất lâu sau, ta mới nghe thấy một nhịp tim yếu ớt.
Nhạc Lan chăm chú nhìn giọt nước mắt của ta rơi xuống người Thương Huyền, toàn thân khẽ run lên: "Vân Thù, nước mắt của nàng không hóa thành Quy Phách Đan... Đây không phải lần đầu tiên nàng khóc, nàng từng khóc vì ta, đúng không?"
Ta không đáp lời hắn, chỉ lặng lẽ chờ Hoa Ngọc mang Quy Phách Đan đến.
Nhưng không ngờ, Hoa Ngọc vấp ngã lao đến bên ta, hoảng loạn nói: "Vân Thù, Quy Phách Đan của ngươi mất rồi! Ta nhớ rõ ngươi đặt nó trong rương ở trong tân phòng mà!"
Ta bừng tỉnh, nhìn về phía t.h.i t.h.ể của Minh Hoa trong đống xác, liền ném một con d.a.o găm về phía nàng ta.
T.h.i t.h.ể của Minh Hoa bỗng mở mắt, hoảng loạn chạy trốn về phía Quỷ Vực.
Ta quất mạnh chiếc roi, kéo nàng ta trở lại, đập xuống đất một cách tàn nhẫn.
Minh Hoa nôn ra một ngụm m.á.u tươi, tuyệt vọng giãy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-nang-ta-khong-ngai-luan-hoi/3651932/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.