Có phải vì đêm tối? Hay con người vốn như vậy?
Thật ra, Vi Vi chưa từng giao tiếp lâu với con người nào ngoài ông lão mà cô coi là con mồi. Có lẽ đây là đặc điểm của thợ săn mà huấn luyện viên chưa dạy. Dù sao cũng cần tiếp tục quan sát kỹ lưỡng.
May mắn trong tình huống này là thái độ của Thanh Sơn. Đôi khi những chủ nhân thả Vi Vi ra săn mồi lại nổi giận hoặc khó chịu vì nghĩ rằng cô đang theo dõi họ. Họ thường nghe theo lời khuyên của huấn luyện viên, nhốt Vi Vi vào lồng sắt và bịt mắt cũng như bịt miệng cô lại. Khác với những chủ nhân trước, chủ mới Thanh Sơn không xua đuổi Vi Vi.
Anh ta để mặc Vi Vi ngồi trên tủ lạnh quan sát mình, hay trốn sau rèm cửa, và luôn giữ thái độ lạnh lùng thờ ơ.
Thanh Sơn chỉ nhìn Vi Vi khi anh ta đang làm việc rồi vươn vai, hoặc khi Vi Vi lẽo đẽo theo sau. Anh ta nhìn cô với ánh mắt khó hiểu một lúc rồi lại quay đi. Giống như thái độ của một nhà sưu tầm đã chán món đồ quý hiếm vừa có được.
Vi Vi đã quen với thái độ thờ ơ này. Mối quan hệ giữa chủ nhân và chó săn vốn là như vậy. Dù sao Thanh Sơn cũng không phải là một chủ nhân tồi. Anh ta không đánh đập hay để cô một mình, và cứ ba ngày lại cho cô uống máu một lần.
"Vi Vi. Lại đây."
Thanh Sơn vốn hoàn toàn thờ ơ, chỉ gọi cô khi muốn cho máu. Đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-mau/3579434/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.