Gần đây, trên mạng xã hội đang thịnh hành món bánh pudding kem có bắp. Trước các cửa hàng pudding mọc lên như nấm ở khu vực trường đại học, những người trẻ luôn xếp hàng chờ đợi. Thực ra, hương vị cũng bình thường, không đáng giá đến mức đó, nhưng có lẽ là do tâm lý ép buộc đáng yêu chỉ con người mới có: người khác ăn gì thì mình cũng phải ăn.
Thanh Sơn không phải là người đặc biệt thích ăn uống, nhưng gần đây vì có đối tượng để cho ăn nên anh bắt đầu chú ý đến các cửa hàng đồ ngọt. Cửa hàng pudding vốn đông đúc mọi ngày hôm nay lại vắng vẻ một cách lạ thường. Đây là cơ hội hiếm có, hay là mua về nhỉ?
Khi ăn gì đó, Vi Vi thường hạ cảnh giác. Cô chớp đôi mi dài và nhét đầy thức ăn vào má phồng lên, trông giống hệt một chú sóc vừa tỉnh giấc ngủ đông. Nghĩ đến hình ảnh đó, Thanh Sơn bất giác phì cười.
"Cho tôi tất cả những gì còn lại."
Trong cửa hàng chủ yếu là khách hàng nữ, Thanh Sơn nổi bật hẳn lên. Nhiều ánh mắt đổ dồn vào anh trong chiếc áo khoác đen. Nhân viên trao túi pudding cho anh với nụ cười quá mức thân thiện.
"Ồ? Giáo sư! Chào giáo sư ạ!"
Có người tiến lại chào to. Là một gương mặt quen thuộc. Thanh Sơn gật đầu chào lại.
"À, trợ giảng Long."
"Giáo sư cũng mua pudding về ạ?"
Trợ giảng Long nhìn chằm chằm vào túi trong tay Thanh Sơn với vẻ ngạc nhiên. Biểu cảm của anh ta như đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-mau/3579430/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.