Lăng phu nhân là người có ý chí kiên cường, sau khi hay tin chân mình bị gãy và bệnh trạng của chồng mình, bà không hề rơi một giọt nước mắt.
Trong suy nghĩ của bà, có khóc lóc hết nước mắt thì đôi chân bà cũng không thể lành lại và chồng cũng sẽ không tỉnh dậy.
Có lẽ vì ý chí như thế nên thuở còn trẻ mới có thể cùng Lăng tổng xây dựng sự nghiệp vững chắc.
Bà cẩn thận nghe theo lời của bác sĩ, đồng thời dành hàng giờ để luyện tập vật lý trị liệu, đêm nào cũng thức trắng đêm ngồi bên cạnh chồng.
Thiên Vĩ chứng kiến mẹ đang thực hiện những bước đi cực kỳ gian nan, tóc mai đã dán sát vào mặt, gương mặt ướt đẫm mồ hôi, con ngươi hổ phách bất chợt bùng lên một ngọn lửa nhỏ, hai tay nắm lại thật chặt đến mức nổi cả gân xanh.
“Anh đi theo tôi.”
Thiên Vĩ trầm giọng, nói với thư ký Ôn đang đứng bên cạnh.
Thư kí Ôn dạo này vừa chạy đến bệnh viện vừa phải xử lý truyện trong công ty, hắn đã mệt muốn chết rồi, nghe thấy Thiên Vĩ gọi mình, cũng không nghĩ nhiều, lập tức đi theo.
Sân thượng của bệnh viện rất rộng, ánh nắng chói chang tô một màu vàng đậm lên một không gian rộng lớn, khiến người ta không khỏi cảm thấy nóng bức, nhưng thư kí Ôn lại cảm nhận một cỗ lạnh lẽo lạ thường.
Thứ cảm giác này không phải hắn chưa từng trải qua, chỉ là nó lại xuất phát từ một người mà hắn không bao giờ ngờ đến.
Khí chất ấm áp dịu dàng thường ngày trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-lam/1790402/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.