“Đại tỷ, em biết mình sai rồi, lần sau tuyệt đối không dám nữa.”
Một tiếng kêu thất thanh truyền ra từ phòng thay đồ nữ.
Huệ Giang ngồi co ro một góc phòng, thân hình mảnh khảnh run run, hai tay che đầu, mắt nhắm thật chặt, đôi môi mỏng mím lại, gương mặt nhỏ xinh tái nhợt trông vô cùng thống khổ.
Hạ Lam quăng cho cô nàng một ánh mắt khinh bỉ.
Bà đây còn chưa xuống tay, mày la hét cái gì?
Sao không làm diễn viên luôn đi.
Không thèm so đo với người giả tạo, Hạ Lam mở tủ, lấy ra một bộ đồ thể dục đã được sắp xếp gọn gàng đặt bên trong, chuẩn bị thay đồ.
Đã vài phút trôi qua, Huệ Giang còn chưa thấy nấm đấm nào rơi trên da thịt mình, cô nàng hé mắt, sau đó mở mắt ra.
Người mà cô nghĩ sẽ xuống tay đánh mình, thế mà đang thong dong thay đồ thể dục.
Trời đất đảo lộn hết rồi.
Huệ Giang nuốt nước bọt, rụt rè bước đến chỗ Hạ Lam.
“Chị không đánh em sao?”
Việc đại tỷ nhà cô chăm chỉ học tập đã đủ khủng bố lắm rồi.
Bây giờ đánh cô cũng không.
Đại tỷ rửa tay gác kiếm rồi à?
Hạ Lam không nhìn cô nàng, trầm giọng nói:
“Không thể đánh.”
“Sao cơ?” Huệ Giang ngây người hiển nhiên không tin được những gì vừa mới nghe.
Sau đó, khuôn mặt Huệ Giang bỗng tái nhợt, vội đưa mặt lên, thúc giục.
“Chị đánh em đi.” Để em biết thế giới này vẫn còn bình yên.
Cô nguyện hy sinh thân mình để giải cứu thế giới loài người.
“Mày phát điên cái gì? Cút ra ngoài!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-lam/1790392/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.