Thiên Vĩ cảm nhận được cái lạnh xâm nhập vào da thịt, rượu dần thấm vào y phục.
Anh theo bản năng nhìn vào người va vào mình, khi thấy được người kia, cơ thể anh khẽ chấn động, con ngươi hổ phách hàm chứa sự bất ngờ.
"Tôi xin lỗi...ngài không sao chứ?"
Trong khi đó Hạ Lam vẫn cúi đầu tìm kiếm khăn giấy để lau cho anh, miệng nói lời xin lỗi nhưng trong lòng thì thầm chửi tên khách này hàng vạn lần.
Chết tiệt! Có đi đứng mà cũng không xong, sau này còn làm gì ra hồn nữa hả?
Phải nhịn, Thiên Vĩ còn đang chờ cô nuôi anh đấy, không được nóng giận.
Cô lấy khăn giấy, vươn tay lau y phục cho khách, khi cô vừa ngẩn đầu lên đã chạm phải con ngươi quen thuộc.
Cả hai người đều đắm chìm trong ngây ngẩn, không thể tin được.
Một sự xấu hổ đến tận cùng bỗng dâng lên cuồn cuộn, đôi mắt cô nhìn sang chỗ khác, hai tay nắm chặt đến nỗi móng tay ghim sau vào da thịt.
Ngay tại địa điểm này, khoảnh khắc này cứ như cho cô thấy rõ ranh giới của hai người và nhắc nhở cho cô rằng hai người họ không cùng một loại người.Anh cao quý, trong sạch đến mức bàn tay bẩn thỉu của cô không có cách nào với tới.
Lời nói cứ nghèn nghẹn trong cổ họng làm cô không nói ra được câu nào.
"Tại sao em lại đến chỗ này?"
Nhìn trang phục nhân viên trên người cô, anh dần như đã biết được câu trả lời.
"Xin lỗi ngài, tôi bất cẩn quá."
Hạ Lam như không nghe thấy câu nói của anh, bàn tay vươn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-lam/1790380/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.