Sân trường vào lúc ra chơi cực kỳ náo nhiệt, đi đâu cũng nghe thấy tiếng học sinh bàn tán rôm rả với nhau.
Hạ Lam cầm một quyển sách dày, đi đến một hoa viên nhỏ phía sau cổng trường, mở ra quyển sách dày bắt đầu công cuộc nhét vào đầu một mớ kiến thức khó hiểu.
Càng đọc đôi tay cầm quyển sách càng chặt, trang sách gần như muốn rách nát.Gần 3 năm học, cô không học hành gì, điều đó dẫn đến cô bị mất kiến thức nền tảng quá nhiều, bài mới cũ chồng chất lên nhau làm cô cảm thấy nghẹt thở.
Hạ Lam chán nản, quăng quyển sách lên bàn, lưng lười biếng dựa vào ghế.
"Mẹ kiếp!Không học hành gì nữa hết!"
Chắc chắn cô không phải là con người của việc học, đống định lý các nhà toán học tìm ra cô không hiểu được tí gì.
Rột...rột...
Cái bụng trống rỗng từ sáng đến giờ của cô liền kháng nghị.Cơn buồn ngủ và đói bụng cùng nhau đánh tới, khiến cô càng không có tâm trạng để học nữa.
Hạ Lam gục đầu xuống bàn, cố gắng ép mình đi vào giấc ngủ, chỉ cần ngủ là sẽ không cảm thấy đói.
"Lam"
Nghe giọng nói của Thiên Vĩ, Hạ Lam tỉnh táo lại không ít, cô ngước mắt lên nhìn anh.
"Ra là em ở đây."Thiên Vĩ đến chỗ cô, ngồi xuống.
"Anh tìm em sao?"
"Phải"
"Để làm gì?" Giờ ra chơi không phải là thời điểm lý tưởng cho anh ấy học hành sao?
Nghe cô hỏi, Thiên Vĩ có chút ngại ngùng, gương mặt đã đỏ đến mang tai, anh lấp bấp nói: "Hôn...em.."
Hạ Lam hơi ngây ngẩn, sau đó không nhịn được cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-lam/1790377/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.