Huệ Giang nhoài người đến gần Hạ Lam, kéo cánh tay cô, nói với ngữ điệu run run: “Đại tỷ, có chuyện rồi?”
Hạ Lam thong dong dựa vào gối nằm, giọng biếng nhác hỏi: “Có chuyện gì?”
“Các nhóm đã về hết rồi, chỉ riêng Thiên Vĩ là không thấy đâu.”
Thái độ Hạ Lam không có chút gì gọi là lo âu, cô “à” một tiếng, sau đó với tay lấy một điếu thuốc,bắt đầu châm lửa, nhưng nếu để ý kĩ sẽ thấy cơ thể cô khẽ chấn động, khóe mắt hơi có rút.
Biểu hiện quá mức thờ ơ của cô khiến Huệ Giang sững sờ, cô nàng cứ tưởng Hạ Lam không nghe rõ nên lặp lại một lần nữa: “Thiên Vĩ vẫn chưa trở lại.”
“Tao biết rồi.”Hạ Lam nhàn nhạt thở ra một ngụm khói.
Khói xộc vào mũi Huệ Giang làm cô nàng khó chịu, mày nhíu chặt, nhanh chóng cách xa Hạ Lam vài bước.
“Chị không định làm gì sao?”
“Tao có thể làm gì? Giáo viên có thể tìm cậu ta.”
Huệ Giang vội lắc đầu: “Giáo viên vẫn chưa tìm được cậu ấy.”Cô vén lều lên, thấy sắc trời đã nhiễm một màu tối đen như mực, mây đen đã phủ kín từ lúc nào, thỉnh thoảng có tiếng gầm từ xa vọng đến.
Đáy lòng Huệ Giang càng nôn nóng: “Trời sắp mưa rồi, cậu ấy ở ngoài vào lúc này không ổn chút nào.”
“Ừ.”Cô trầm giọng đáp lại, tay dặp tắt điếu thuốc.
“Chị không giúp cậu ấy à?”Huệ Giang bạo gan hỏi lại một lần nữa, trong lòng như có cái gì mách bảo rằng đại tỷ có thể làm gì đó.
“Mày có thôi đi không? Từ khi nào tao phải có nghĩa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-lam/1790369/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.