Thiên Vĩ nhìn cô, ánh mắt phức tạp, trầm giọng nói: "Theo tôi ra ngoài."
"Nực cười, chuyện của tôi không liên quan gì đến cậu."Hạ lam nhếch khóe môi, đôi mắt đen láy mang theo chút phiền chán.
"Chuyện cô Phan là do cậu làm?"
Thiên Vĩ đột ngột chuyển đề tài làm cô hơi bất ngờ, sau đó cô mau chóng trấn tĩnh lại, "Là tôi làm."
"Cậu không thể đánh cô ấy."
"Cậu chỉ đến đây chỉ để dạy tôi đạo lý làm người thôi sao? Lo cho cô ta?"
"Không, lo cho cậu."Anh trầm ngâm một hồi, mới nói tiếp "Nếu chẳng may cảnh sát tìm ra cậu..."
"Cậu coi thường tôi quá rồi, bà đây không ngu ngốc đến mức không biết hủy chứng cứ."
"Dù sao thì đây cũng không phải là nơi cậu nên đến."Thiên Vĩ bắt lấy cánh tay cô, quyết tâm mang cô ra ngoài.
Tuy nhiên, anh chưa kịp động thủ, từ gò má đã truyền đến một cơn đau dữ dội, cả người anh ngã xoài xuống đất, kèm theo đó là một giọng nói căm phẫn vang lên "Thằng khốn khiếp! Ai cho mày dám cả gan động vào bạn gái tao?"
Khang Nam chờ mãi mà vẫn không thấy Hạ Lam trở lại, nên hắn đến tìm cô, không ngờ lại gặp phải một tên không biết trời cao đất dày lôi kéo bạn gái mình,đồ vật thuộc quyền sở hữu của mình, nay lại bị người dòm ngó, tâm tình hắn không dễ chịu gì. Điều này như khiêu khích lòng hiếu thắng và dục vọng chiếm hữu của hắn,hắn liền tức giận, xông lên dạy cho tên dám đào tường mình một bài học.
Tư thế ngã của Thiên Vĩ khiến cho cánh tay áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-lam/1790362/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.