Hạ Lam nhìn một chồng sách vở nằm trên chiếc bàn nhỏ được kê trên giường, cô không khỏi cảm thấy khó chịu, che đi cảm xúc bất mãn của mình, đôi mắt tràn nập ủy khuất nhìn người trước mặt.
"Thiên Vĩ, như vậy là sao?"
"Kì thi học kì sẽ diễn ra sau ba ngày nữa, tranh thủ ôn tập một chút không phải tốt hơn sao?Huống chi, cậu sắp được xuất viện rồi mà."Thiên Vĩ nói bằng giọng đương nhiên.
Hạ Lam trầm mặc, cô có nên khai báo với bác sĩ rằng cô bị đau đầu không?Tự nhiên cô lại muốn ở trong bệnh viện thêm mấy ngày nữa để lánh nạn.
Thiên Vĩ nhìn dáng vẻ ũ rũ của cô, liền cho là cô đang lo lắng,anh rút một quyển vở nhỏ từ trong cặp ra, đặt lên bàn."Cậu đừng lo, tôi đã tổng hợp hết kiến thức trọng tâm ở trong này hết rồi, chỉ cần cố gắng một chút là không vấn đề gì."
Trong lúc phụ đạo cho Hạ Lam, anh đã tìm hiểu đề trường mình cho ra mấy năm trước. Quả thật, trường họ chỉ chú trọng vào kiến thức cơ bản nên thực chất cũng không quá khó. Nhưng để làm đề thi đại học thì phải cô gắng nhiều hơn.
Thật ra, đề dễ hay khó thì đối với ai kia cũng chỉ là một mảnh giấy do người hành tinh gửi đến mà thôi.
"Cảm ơn cậu."Hạ Lam cầm quyển sổ trên tay, thầm nghĩ tên này đã tốn công vô ích,sách giáo khoa cô mua gần một năm trời cô còn lười đụng đến, nên nó mới đến mức có thể đem bán với giá cao được luôn đấy. Còn quyển sổ này chưa kịp phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-lam/1790356/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.