"Thiên Vĩ đã đến tiết mục của em rồi, mau lên sân khấu đi, mọi người đang đợi em đó."Một cô giáo đang ngừng hối thúc Thiên Vĩ.
Tay bà lau mồ hôi trên trán, bà gấp sắp chết đến nơi rồi đây. Không hiểu sao thằng bé này lại còn chừng chờ đứng ở đây.
Thiên Vĩ không trả lời,anh như người mất hồn, con ngươi màu hổ phách vẫn nhìn về phía cổng trường, ẩn ẩn lo lắng cùng tuyệt vọng.
Quân Niên thấy bộ dạng mình như vậy, hắn ta cáu gắt, trách cứ Thiên Vĩ "Cậu bị sao vậy hả? Còn không mau lên sân khấu!" Cậu ta đã nhìn cổng trường cũng hơn 20 phút rồi.
Nhìn thấy Thiên Vĩ không phản ứng, hắn quay nhìn Huệ Giang "Liên lạc được với Hạ Lam chưa?"
Huệ Giang lắc đầu "Vẫn không liên lạc được."
Cô nàng thầm oán. Đại tỷ! Bây giờ chị còn có hứng thú đi chơi bời à? Chị quên mục đích của chị rồi ư?
"Em xin lỗi nhưng xin cô hãy hủy bỏ tiết mục của em đi ạ."
Cả đám trố mắt ra nhìn, bọn họ không thể tin Thiên Vĩ lại đưa ra yêu cầu như vậy.
"Thiên Vĩ, tại sao chứ?"Cô giáo khó hiểu nhìn cậu.
"Cô cứ cho tiết mục sau bắt đầu đi ạ, đừng để mọi người chờ lâu."Anh kiên quyết nói, sau đó xoay người rời đi.
"Thiên Vĩ! Cậu đang giở chứng gì thì nói ngay cho ông! Cậu đã hao công tốn sức thức trắng đêm để vẽ tranh còn gì, bây giờ lại không muốn lên sân khấu là sao hả?" Quân Niên tức giận, nắm cổ áo anh xách lên.Hắn ta chắc chắn Thiên Vĩ sẽ không bao giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-lam/1790343/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.