Vừa về đến nhà Thiên Vĩ đã tự nhốt mình trong phòng hoàn thành bức họa còn đang dang dở, bận đến tối mặt mày khiến anh quên bén câu nói kì lạ mà Hạ Lam nói lúc nãy.
Cốc Cốc
“Vĩ, là mẹ đây.”
Nghe tiếng bà Lăng từ bên ngoài truyền vào, anh liền buông cọ vẽ xuống, nhìn về phía cửa nói: “Mẹ vào đi ạ.”
Bà mở cửa, bước vào trong, tay cầm ly nước ép trái cây đặt lên bàn con trai, nhìn bức họa với những đường nét tinh xảo đã sắp hoàn thành.Bà có chút vui mừng lần chua xót.Ông trời đã ban cho con trai bà tài vẽ tranh nhưng lại nỡ cướp mất một cánh tay của nó.Sự kiện đáng sợ ấy đã qua lâu những vẫn còn in hằn trong kí ức của hai vợ chồng bà cả đời này cũng không bao giờ quên được, có khi còn trở thành ác mộng tàn khốc. Thế nhưng, ông bà có đau khổ thì làm sao so được với nỗi đau của Vĩ chứ.
Giọng bà nghèn nghẹn, cố nuốt nước mắt đang sắp chảy ra “Vĩ, con uống chút nước đi, đừng cố sức quá.”
“Vâng”Thiên Vĩ nghe lời mẹ liền uống một ngụm nước,anh cảm thán “Nước ép do mẹ làm bao giờ cũng ngon.”
Xúc cảm vui mừng đọt nhiên dâng lên khiến bà bật cười “Miệng con thật ngọt.”
“Đâu có, con nói thật mà.”Còn sợ mẹ không tin, anh bổ sung thêm”Con trai mẹ không thích nói dối đâu.”
“Phải, phải, con trai mẹ là ngoan nhất.”Tầm mắt bà rơi trên bức tranh đối diện.
Con trai bà vẽ rất nhiều tranh nhưng nhìn vào bức tranh này bà có thể dẽ dàng đoán được con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-lam/1790340/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.