Nam sinh dáng người cao ráo, có chút gầy. Mỹ mạo như họa, anh sở hữu làn da trắng ngần, hàng mi dài cong vút hơi rũ xuống ẩn đi con ngươi hổ phách, sống mũi cao thẳng và đôi môi hồng thuận. Tóm lại, dung mạo của anh có thể được hình dung bằng ba chữ 'tiểu bạch kiểm'.
Ai nấy cũng khó hiểu nhìn nam sinh đang đứng trên bục giảng. Thử hỏi, trên đời có mấy ai vừa vào lớp mới và đứng bên cạnh giáo viên trong khi một tay còn đút vào túi quần cơ chứ. Ấn tượng của mọi người với 'học sinh mới' ngay lập tức đã rơi xuống con số âm.
Đột nhiên, gió từ quạt thổi đến làm cho tay áo đang đút trong túi quần hơi móp vào một chút.
Cả lớp trố mắt ra nhìn đồng thời nhận ra một điều kinh khủng đó là HỌC-SINH-MỚI-KHÔNG-CÓ-TAY-PHẢI.
Lăng Thiên Vĩ sớm quen với ánh mắt soi mói của người xung quanh, anh giữ bình tĩnh, hít một hơi thật sâu mới lên tiếng: " Tôi là Lăng Thiên Vĩ, mong mọi người giúp đỡ."
Giọng anh trầm ấm rất dễ nghe, thế nhưng không ai quan tâm đến anh đang nói gì vẫn tập trung sự chú ý vào tay áo trống rỗng.
Nhạy cảm phát hiện được tình hình không ổn, thầy chủ nhiệm vội lên tiếng: "Các em không được nhìn bạn như thế!".Nói xong, tay chỉ vào một cái bàn còn trống trước Hạ Lam hai bàn:
"Em ngồi ở bàn đó."
"Vâng ạ."Thiên Vĩ bước xuống bục giảng, đi đến cái bàn dành cho mình, để ba lô lên bàn, ngồi xuống. Cả lớp cũng xoay người nhìn theo từng cử chỉ hành động của anh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-lam/157507/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.