"Sơn ca, loại người da thịt non mịn này như con mọt sách lại không có kính, nhìn là biết cùng người mù không khác biệt lắm, đừng nói là cậu ta đánh anh, chỉ sợ một người đi đường cũng không dám đánh." Lưu manh tóc xanh một chân dẫm lên mắt kính rơi trên mặt đất, dùng chân ra sức dẫm, đắc ý dào dạt mà cười nói, "Không bản lĩnh thì đừng thể hiện trò anh hùng cứu mỹ nhân."
Nghe đến cái này lưu manh ồn ào cười, Đinh Dương rốt cuộc nhịn không nữa đi xuống, nắm tay muốn đánh bọn họ. Nhưng vừa mới hướng phía trước bước một bước, đã bị bắt lấycánh tay. Hắn quay mặt ra phía sau thì thấy, người bắt lấy của hắn là Thẩm Trường An.
"Trường An......"
Thẩm Trường An cùng hắn lắc lắc đầu, chậm rì rì mà cuốn tay áo sơmi, lộ ra cánh tay trắng nõn: "Lâu lắm rồi mới có người chủ động mời tôi đánh, tôi làm sao có thể không thỏa mãn hắn?"
"À....ủa?!" Lưu manh Sơn ca vừa nghe lời này, bất giác cẩm thấy chính mình bị khiêu khích, hắn quay đầu nhìn về phía mấy tên đàn em của mình, "Đại ca đánh cho cậu ta mấy cái cho cậu ta thấy chút sự đời, đem cậu ta đánh đến học tiếng mèo kêu, chỉ sợ cậu ta còn không biết, muốn anh hùng cứu mỹ nhân là phải trả giá đắt."
Thẩm Trường An cười khẽ ra tiếng, đôi mắt cậu hắc bạch phân minh (trắng đen rõ ràng) nhìn Sơn ca, như là một bảo bảo ngoan ngoãn không biết sự đời. Sơn ca nghiêng đầu, xem nhẹ cảm giác chột dạ mỏng manh trong lòng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-khoa-hoc-phan-dau/239187/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.