Không khí căng thẳng duy trì vẻn vẹn vài phút, qua tiếng súng đạn vừa rồi, mọi người phỏng đoán nguy hiểm ở xa hay gần, sau cùng ai nấy đềucho rằng mình chỉ sợ bóng sợ gió thôi nên không để ý nữa.
Đại sảnh khách sạn khôi phục trật tự, khách nước ngoài từ khách sạn Astor chuyển đến lục tục làm thủ tục nhận phòng, người phụ nữ ngồi trên sô pha châmchọc Tông Anh cuối cùng cũng bưng chiếc cốc sứ tinh xảo lên, an tâm uống một ngụm cà phê.
Bên ngoài tiếng súng đạn vang ầm ầm, bên trong vẫn là cảnh an nhàn.
Mùi hương thơm ngấy lan toả trong không khí, nhân viên bưng cà phê bước đến chỗ Tông Anh, uyển chuyển yêu cầu cô rời đi.
Tông Anh liên tục cúi đầu, sau cùng mới ngẩng lên, cô nói: “Tôi đang chờ bạn.”
Người phụ nữ ngồi uống cà phê bên cạnh đặt cốc xuống, khóe môi nhướn lên, nói bóng gió: “Chờ đến mười mấy phút rồi, có thấy ai đến đâu.”
Tông Anh đan hai tay vào nhau thật chặt, khuỷu tay đặt trên đầu gối, lặp lại lần nữa: “Tôi đang chờ bạn.”
Nhân viên phục vụ hỏi: “Vậy tiểu thư đang chờ vị khách nào?”
Tông Anh chẳng còn lòng dạ nào mà trả lời, cô khom lưng, cúi đầu im lặng.Trước mắt cô chỉ có hai đôi giày, một đôi giày thể thao đẫm máu, một đôi giày da bóng lộn sáng loáng, thoạt nhìn tựa như hai thế giới khác nhau.
Nhân viên phục vụ thấy cô không trả lời, cũng chẳng thèm nói năng uyểnchuyển nữa, ngay khi anh ta nghiêm mặt định đuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-khach-luc-nua-dem/2155132/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.