Hôm nay , cô đang ở trước mắt , hơn nữa còn mỹ lệ như vậy , quần dài màu hồng , trang điểm nhẹ nhàng , tóc mềm mại như tảo biển , giờ khắc này , xinh đẹp làm anh không thể dời tầm mắt.
Mạc Yên hồi phục tâm tình , một đêm kia , người đàn ông này không thấy mặt cô , có lẽ bây giờ anh sẽ không nhận ra cô , hít thở sâu một hơi , khom lưng nói với cục cưng: " Bảo Bối , con vào trong phòng làm vỏ sò trước đi nha , mẹ trước tiên phải dẫn các thúc thúc đi xung quanh , trở về mẹ sẽ nấu cơm , được không?"
Bảo Bối ngoan ngoãn gật đầu , chuẩn bị đi vào nhà , chân còn chưa xuống đất , đã bị người ôm lấy.
Bảo Bối sợ hãi , Mạc Yên cũng vậy , dự định nói , chỉ thấy tên yêu nghiệt nam nhân kia nhìn đứa bé trong lòng mỉm cười.
"Đây là con của anh". Một câu nói , không thèm hỏi , chỉ khẳng định đây là con anh.
Một câu nói như làm trời sập , sắc mặt Mạc Yên trắng bệch: " Không phải , không phải , không phải con của anh , tiên sinh anh nhận lầm người rồi , đây là con tôi , hơn nữa tôi không quen biết anh thế nào lại là con anh?" Mạc Yên lắp bắp nói , cô không biết nên giải thích thế nào , cả người hoàn toàn luống cuống.
Hàn Minh Vũ không để ý tới lời nói của cô , anh nhìn đứa bé này , nhất định là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-hon-the-si-tinh-y-lai-vao-lao-cong-tuyet-tinh/2207244/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.