" An Vĩ Thần , buông tay ra". Bên cạnh bờ biển , Tâm Kỳ giãy dụa .
Sau khi đi , anh lái xe đến bờ biển , hai người cứ vậy lẳng lặng không ai nói gì , cho đến khi cô đánh vỡ bầu không khí, lúc này , Tâm Kỳ tựa lưng vào xe ,còn An Vĩ Thần ôm cô thật chặt , hai tay ôm lấy cô vào trong lòng ngực , để cho cô có chút khó thở, cô mặc kệ anh làm gì , hiện tại cũng không muốn cùng anh là được rồi.
Một lần tổn thương đã đủ rồi , cô chỉ muốn cùng Hàn Minh Vũ mỗi ngày sống bình yên , quá khứ trước kia liền bỏ đi , cô không còn dư lực nhớ nữa .
Một lúc lâu , An Vĩ Thần không nói gì , anh chỉ ôm Tâm Kỳ như vậy , ôm rất chặt thì tim anh mới không trống rỗng , cách xa nhau ba năm , cô nhỏ này vẫn vậy , thân thể anh chỉ cần đụng một chút liền có phản ứng , cách y phục một lớp hạ thân buộc chặt gần chết , thầm muốn ôm cô mây mưa tại chỗ này.
Thế nhưng anh cũng không dám , anh biết cô nhỏ này đang bất đồng , anh làm vậy chỉ càng làm cho khoảng cách giữa họ càng thêm xa , thì lúc đó cơ hội cũng chẳng còn .
Anh thật sự sợ mất đi người phụ nữ này , giống như ba năm vừa qua , cô cứ ra đi như vậy , để anh một mình ở lại thương tâm , một người chịu đựng cô đơn ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-hon-the-si-tinh-y-lai-vao-lao-cong-tuyet-tinh/2207224/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.