Chương trước
Chương sau
Tại nhà họ Mẫn.

Mẫn Sương sau khi tan làm về nhà thì nhận được vợ nhắn là con gái lớn có chuyện cần nói sau nửa tiếng nữa. Mẫn Sương thư thả chơi cùng con gái nhỏ một lát mới lên thư phòng ngồi chờ, lật tay xem đồng hồ.

Nhớ không sai chiều nay Mẫn Uyên có một buổi giao lưu bóng rổ với bạn học, đoán chừng cũng sắp về tới. Quả nhiên chừng mười lăm phút sau, Mẫn Uyên đã về tới nhà, tắm rửa sạch sẽ liền lên thư phòng tìm ma ma.

"Cộc, cộc, cộc."

Mẫn Sương ngồi trên sofa, lật xem báo cáo ở viện nghiên cứu, lên tiếng: "Vào đi."

"Ma ma."

"Sao thế? Nghe mẹ nói con có việc tìm ma ma?" Mẫn Sương đặt giấy tờ trên tay qua một bên, duỗi tay ra hiệu cho con gái ngồi bên cạnh.

Mẫn Uyên ngồi xuống, rất tự nhiên rót cho mình chén hồng trà. Uống xong một ngụm mới chậm rãi nói: "Con muốn đi học tại trường Hoài Thức."

Chân mày Mẫn Sương nhướn lên rất khẽ. Con gái lớn của nàng từ bé đầu óc đã nhanh nhạy, học một hiểu mười, lại tự bản thân bằng cái mười đó suy ra cái một trăm. Sau khi hoàn thành chương trình học vượt cấp tại trường trọng điểm Quân đội, thì đang có ý định sang nước ngoài học lên Đại học luôn.

Có điều vợ nàng thấy con bé còn quá nhỏ, không yên tâm để con bé sống xa nhà. Huống hồ theo xét nghiệm tin tức tố dao động, thì thời gian một năm sắp tới rất có khả năng sẽ phân hóa. Để con gái vị thành niên ở nước ngoài phân hóa, nói thế nào cũng không thể yên tâm.

Vậy nên cả Mẫn Sương và Nguyễn Đinh Đan đã phân tích mặt lợi mặt hại cho con gái rồi, cũng hi vọng con có thể ở lại nhà một năm tới, vừa là thời gian nghỉ ngơi chuẩn bị thủ tục nhập học, vừa là thời gian dự trù cho việc phân hóa. Cứ cho là với tiên tiến khoa học kỹ thuật hiện tại về tiến hóa gen, việc một cá thể phân hóa thất bại chỉ chiếm khoảng 1,3% đi nữa. Đề phòng vạn nhất vẫn hơn. Mẫn Uyên đã đáp ứng.

Đó là lý do vì sao thời gian này Mẫn Uyên tương đối nhàn rỗi, trừ việc tham gia một số dự án khoa học cùng học trò của Mẫn Sương tại viện nghiên cứu ra, thì cũng chỉ là chăm em gái và tự học tại nhà. Đột nhiên hôm nay lại muốn đến trường Hoài Thức học, tám phần phải là có ẩn tình phía sau.

Mẫn Sương hỏi thẳng: "Chuyện này có liên quan tới hôn thê của con sao?"

Tối qua vợ nàng nằm rủ rỉ bên tai, còn cảm thán cái gì tuổi trẻ thật tốt, con gái còn nhỏ thế đã biết hẹn hò với hôn thê đi ăn kem, còn mang cả em gái theo ra mắt. Chả bù cho ai đó làm vợ đã lâu, cũng quên mất nghĩa vụ làm vợ. Hại Mẫn Sương phải mất vài giờ "dỗ dành" cô vợ nhỏ, cô vợ nhỏ mới để yên đi ngủ.

Vừa dắt hôn thê đi chơi xong, liền đòi đến Hoài Thức học. Tâm tư của A, chỉ có A đoán là chuẩn nhất.

Quả nhiên, Mẫn Sương đáp lời: "Hôn thê con ở trường bị bắt nạt học đường."

Chân mày Mẫn Sương lập tức nhíu chặt, thu lại dáng vẻ nhàn tản, đặt tách trà xuống bàn. Nghiêm túc hỏi: "Có nghiêm trọng lắm không?"

"Cô ấy không nói rõ ràng tình huống với con. Chỉ là con đoán được." Mẫn Uyên cho thêm lời bình: "Cô ấy là một O mạnh mẽ. Thế nhưng con không yên tâm."

Điểm này thì Mẫn Sương đồng tình. Bản năng của O là ỷ lại, thế nhưng vẫn có một số O nội tâm rất mạnh mẽ, việc này không phụ thuộc vào tin tức tố mà là bản tính vốn đã thế. Lần đầu gặp Trần Ý, Mẫn Sương đã cảm nhận được con bé này bề ngoài có vẻ yếu đuối dịu dàng, nhưng thực tế nội tâm và suy nghĩ đều rất chính chắn.

"A nhà họ Mẫn chúng ta, không có chuyện để O của mình bị ức hiếp. Thế này đi, ma ma sẽ sắp xếp cho con vào trường Hoài Thức dự thính, chủ yếu lấy thân phận tham khảo học tập mà vào lớp của bé Ý. Không cần quá lo, việc học là phụ, bảo vệ hôn thê mới là chính. Đã hiểu chưa?" Mẫn Sương hỏi.

Mẫn Uyên gật đầu: "Đây cũng là ý con muốn nói. Cảm ơn ma ma."

"Được rồi. Sớm muộn cũng là con dâu của ma ma, đây là việc ma ma phải làm. Nếu cần giúp gì đó nữa, cứ tìm ma ma nói."

"Vâng ạ."

...

Bên này Trần Ý thì đang tranh thủ nghỉ giải lao, tìm một góc thanh tĩnh mà ngồi móc len. Miệng còn ngâm nga vài câu hát vô nghĩa.

Hiện tại đang là tháng mười rồi, chẳng mấy chốc sẽ vào đông. Nàng tận dụng thời gian một chút, biết đâu có thể móc xong khăn choàng cho hôn thê vào mùa đông năm nay. Nghĩ tới việc Mẫn Uyên nhận được quà từ mình, lại choàng cái khăn này lên đi trong cơn tuyết đầu mùa.

Nghĩ tới thôi lòng Trần Ý lại có vài phần vui vẻ. Nội tâm vốn dĩ có chút kháng cự Mẫn Uyên, không hiểu từ lúc nào chầm chậm biến hóa, mà bản thân nàng cũng không nhận ra.

Thế nhưng thời gian vui vẻ của nàng không kéo dài được lâu, chỉ một lát đã có người tìm thấy cái góc hẻo lánh của nàng mà quấy rối.

Chính xác thì nàng đang ngồi trên ghế đá dưới tàng cây tùng, ở góc trái ít người qua lại trong khuôn viên trường. Theo lý thì, giờ này đám học sinh công tử tiểu thư đó đều tụ tập với nhau, hoặc ở nhà ăn, hoặc ở khu tự học mà ăn trưa. Ai lại rảnh rỗi đứng che mất ánh sáng chỗ nàng đang móc len thế.

Trần Ý ngước mắt nhìn, vừa nhìn cả mặt liền đen thui. Sẵn giọng: "Làm ơn tránh ra, che hết ánh sáng của người khác rồi. Tự giác lịch sự đi."

"Cậu đan cái này cho ai?"

Người kia thế mà vừa mở miệng đã nồng nặc mùi khó chịu, trực tiếp hướng về phía Trần Ý phát hỏa khí. Trần Ý không khỏi buồn cười: "Đặng Lan Vân, đầu cô bị úng nước à? Tôi làm gì liên quan gì tới cô."

"Trước giờ chẳng phải cậu luôn ghét bỏ mấy việc thủ công may vá này sao, hiện tại lại đột nhiên muốn móc len. Là vì cô ta có đúng không? Cô gái đã cùng cậu ăn kem ở lầu 9 trung tâm tâm thương mại tuần trước."

Đặng Lan Vân bình thường luôn là dáng vẻ nữ sinh mặt trời, hào quang ấm áp tỏa ra tứ phía. Chẳng hiểu sao hiện tại lại như ăn thuốc súng, câu trước câu sau đều như ngập tràn mùi gây sự với Trần Ý. Ở góc trên cao nhìn xuống, tròng mắt đã mất đi hào quang vốn có, chỉ còn lại mây mù.

Trần Ý híp mắt nhìn Đặng Lan Vân: "Cô theo dõi tôi?"

"Tôi không theo dõi cậu. Cậu làm gì, tự bản thân cậu rõ ràng nhất."

"Tôi làm gì?" Trần Ý giận tới mức tức cười: "Đặng Lan Vân, cô có thể thôi cái giọng như thể tôi đã làm gì có lỗi với cô đi có được không."

Nói đoạn nàng đứng dậy, mắt đối mắt với Đặng Lan Vân, khảng khái thừa nhận: "Đúng, tôi đi ăn kem với em ấy thì sao nào. Tôi móc len vì em ấy thì sao nào? Liên quan đến cô sao? Cô chạy đến đây náo nhiệt cái gì?"

Đặng Lan Vân đầu tiên là khiếp sợ, sau đó con ngươi nhuốm đầy sự ủ dột lẳng lặng nhìn vào Trần Ý. Như thể không còn hiểu nàng nữa. Mím môi nói: "Tôi trước kia, cũng chưa từng được cậu đối xử tới như thế."

Dù Đặng Lan Vân không nói rõ ràng, nhưng Trần Ý hiểu rõ. Đặng Lan Vân là đang oán trách, lúc trong mối quan hệ của hai người, Trần Ý chưa từng vì Đặng Lan Vân làm những việc này.

Chút tâm tình tốt của Trần Ý hôm nay cũng như bị chó cắn mà chẳng còn bao nhiêu. Nàng nhịn không được mà mỉa mai: "Đặng Lan Vân, cô nói mấy lời này mà không thấy ngại miệng sao? Lúc ở cùng với tôi, cô có từng công khai với bên ngoài không? Cô có từng mang tôi đi gặp bạn bè của cô không? Cô có từng thừa nhận tôi là bạn gái của cô không? Những việc cô làm vì Kiều Khả Hân hiện tại, trước kia một phần mười tôi cũng chẳng bằng.

Càng nói ra chỉ càng thấy khó nghe. Về sau đừng so đo nực cười như vậy nữa. Tôi và cô kết thúc rồi. Cô lo cho Kiều Khả Hân yêu dấu của cô, tôi lo cho phần nhà tôi. Bớt dây dưa cho đời bớt phiền toái, nhé."

Nói xong Trần Ý liền muốn rời đi. Thế nhưng Đặng Lan Vân vẫn truy vấn không tha: "Nói như vậy, cậu thừa nhận rồi. Chưa bao lâu, cậu liền có người mới rồi?"

"Ờ, đúng rồi đó. Được chưa."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.