Giờ hẹn với nhà họ Trần là 6h tối nay.
Từ lúc 3h chiều người hầu trong biệt thự đã trông thấy một màn mà có thể nói trăm năm có một. Cô chủ lớn thần đồng nhà bọn họ, cư nhiên lại đứng trước gương chọn quần áo suốt mấy tiếng đồng hồ.
Quả thật từ trước giờ tồn tại của cô chủ lớn trong lòng bọn họ như là thần tiên không vấy khói lửa nhân gian, lúc nào cũng bình đạm, ung dung, phẳng lặng như làn nước nơi rừng già thăm thẳm. Dù cho phải đi gặp thủ tướng nhận huân chương cống hiến đi chăng nữa, vẫn có thể thản nhiên mặc một bộ đồng phục bình dị.
Thế nhưng hôm nay, cô chủ lớn nhà bọn họ cơ hồ đã thay hết tủ quần áo của mình.
Thật đúng là chuyện lạ trăm năm có một.
Mẫn Uyên cầm ra một cái móc quần áo khác, ướm thử bộ vest nữ đó lên người. Nét mặt trong gương chẳng có mấy phần xao động, lạnh nhạt phun ra mấy chữ: "Màu đỏ, quá sặc sỡ."
"Màu đen, quá già."
"Màu cam, chẳng ra làm sao."
"Màu vàng, nhạt nhòa."
Sau khi ướm thử mấy bộ vest mẹ O mới mua cho. Mẫn Uyên cho lời nhận xét mang tính khách quan, thế nhưng là công kích cực mạnh.
Khiến cho mẹ O của nàng, Nguyễn Đinh Đan từ hứng thú chọn quần áo giúp nàng, biến thành ấm ức ôm em gái nàng đi luôn một nước. Con gái lớn có thể phân hóa thành A và vân vân, đều là đồ ác ma không có tình người. QAQ.
Mẫn Uyên vẫn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-hon-the-cua-toi/2640808/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.