Trong ánh mắt Trần Ý hàm chứa châm biếm không hề che giấu. Đặng Lan Vân sao có thể không nhìn ra, nhưng nhìn ra rồi lại cảm thấy có chút sững người. Bởi vì bộ dạng hiện tại của Trần Ý giống hệt quay về thời gian trước khi hai người quen nhau.
Cô gái trước mặt này, cả người tràn đầy gai góc nhưng lại ngập tràn bản lĩnh, mang màu sắc đặc biệt của riêng mình. Rõ ràng thân hình nhỏ xinh như thế, lại có đôi mắt sắc bén như chim ưng. Không giống như khi ở cạnh nàng, lúc nào cũng nhỏ nhẹ lấy lòng.
Trần Ý nên là vậy, cứ như xương rồng trên sa mạc khô cằn, hoàn cảnh khắc nghiệt cỡ nào cũng có thể nở hoa. Không nên ép bụng dạ giả vờ thành đóa hoa trong nhà kính. Đặng Lan Vân chợt nhận ra điều này.
Kiều Khả Hân thấy Đặng Lan Vân cứ dán mắt vào địch thủ, trong lòng tất nhiên không để yên được. Lập tức liền kéo cánh tay Đặng Lan Vân, hốc mắt rơm rớm: "Lan Vân, cậu tốt xấu cũng nói một lời đi. Trần Ý có lẽ hiểu lầm gì đó với chúng ta, phần tôi bị nói thế nào cũng không quan trọng. Quan trọng là cậu kìa!"
Câu này hiển nhiên đang ám chỉ, muốn Đặng Lan Vân đứng ra làm rõ mối quan hệ. Chỉ cần Đặng Lan Vân nói thẳng một lời không có qua lại gì với Trần Ý, thế thì người đẹp mặt nhất ở đây là ai không cần nói cũng biết.
Đặng Lan Vân dưới ánh nhìn nóng bỏng của Kiều Khả Hân, chỉ đành quay sang nhìn Trần Ý,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-hon-the-cua-toi/2640785/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.