Hôm sau Trần Ý như thường lệ lên lớp. Ngoài hành lang, nàng vừa đi vừa nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại.
Ý: [Em gái của em sao rồi?]
Mẫn Uyên: [Đã đưa đi viện, tạm thời không có việc gì rồi. Cảm ơn chị.]
Ý: [Có gì đâu chứ, dù sao em cũng vừa giúp tôi.]
Mẫn Uyên: [Giúp chị là trách nhiệm của tôi.]
Đây là đoạn tin nhắn tối qua nàng nhắn tin với Mẫn Uyên. Hôm đó Mẫn Uyên phải quay về gấp vì em gái ở nhà sức khỏe không tốt. Dù khách khí hay là thật tâm, chiếu theo phép lịch sự nàng vẫn hỏi thăm một hai câu. Dẫu sao trên danh nghĩa thì nàng vẫn là hôn thê của cô nhóc mà.
Có điều cô nhóc trả lời xong nàng chẳng biết nên đáp làm sao. Chỉ có thể thả một cái mặt haha vô nghĩa.
Haizz. Có lẽ Bùi Ngọc Huân nói đúng, dù như thế nào nàng và Mẫn Uyên chẳng hợp nhau tí nào. Chưa nói về tuổi tác chỉ về khí chất và gia cảnh hai bên thôi đã thấy sự chênh lệch. Điều này không khỏi khiến Trần Ý nghĩ nhiều.
Nàng từng xem một bộ phim kể về tình yêu tuổi trẻ. Cả hai yêu nhau đến cháy bỏng, đi đến hôn nhân, cuối cùng vì hai chữ "giai cấp", dần không tìm được tiếng nói chung mà đánh mất nhau. Vốn dĩ ban đầu nàng chỉ xem phim để giải trí, nhưng sau khi trải qua chuyện với Đặng Lan Vân rồi, nàng mới sâu sắc hiểu ra tình yêu đứng trước vấn đề giai cấp và hoàn cảnh rồi, căn bản đấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-hon-the-cua-toi/2640769/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.