Cô…cô có nghe lầm không vậy? Từ đây về sau sẽ sống ở nhà Huy ư? Lãng tai, cô nhất định là lãng tai nên mới nghe nhầm.
“Anh nói gì?”
“Chủ tịch nói là từ đây về sau cô sẽ sống ở nhà của cậu ấy.”
Vậy là cô không nghe nhầm, cô thật sự không nghe nhầm.
“Chuyện này là sao?” Câu này cô không hỏi anh Lâm mà hỏi mẹ cô, mặc dù cô không quay xuống nhưng bà đương nhiên biết cô hỏi bà.
Bà đáp: “Đó là ý của ba con, con nên làm theo đi.”
Bà nói rất nhẹ nhàng, nhỏ nhẹ, nhưng mà có lọt tai cô đâu.
“Nhưng tôi không thích.”
“Đây là lệnh của chủ tịch, cô nên nghe theo đi.” Anh Lâm nói.
Cô nên nói gì đây nhỉ, tự nhiên lại để cô đến nhà Huy ở. Có hôn ước thì sao chứ, cô và cậu vẫn chưa đính hôn mà, thậm chí hai người cũng chẳng phải người yêu nữa mà bây giờ cô lại đến nhà cậu ở. Buồn cười, đúng là buồn cười.
Cô bây giờ chẳng nói gì nữa, chỉ im lặng.
Không lâu sau, xe đã đến trước cổng nhà của Huy.
Nếu nhà Hân xây theo lối kiến trúc cổ kính sang trọng thì nhà Huy lại xây theo lối hiện đại nhưng cũng không kém phần sang trọng.
Cổng nhà cậu không to như cổng nhà cô, cũng không thiết kế theo lối tự động.
Nhìn vào nhà cậu lại có cảm giác rất mát mẻ. Sở dỉ có cảm giác ấy là vì nhà cậu trồng rất nhiều cây, đặc biệt là cây cảnh.
Bước vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-hon-the-ba-dao/3221463/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.