“Anh Lâm, anh tìm em à?”
Thời gian nghỉ trưa, Lí Đình Ân tìm đến khoa chỉnh hình của bác sĩ Lâm Duẫn Bân.
“Đình Ân, em đã đến rồi, chúng ta đi ra ngoài đi.”
Hai người đi ra khỏi bệnh viện, ngồi trên ghế ở lối đi bộ, Lâm Duẫn Bân lấy trong túi xách lấy ra một lon đồ uống.
“Đây, thưởng cho em.”
“Thưởng?” Nhận lấy lon cà phê, vẻ mặt cô hoang mang.
“Bà Lỗ sáng nay đã xuất viện, nghe nói bà có thể xuất viện nhanh như vậy là nhờ công lao không nhỏ của em, thân là bác sĩ phụ trách bà ấy, anh đương nhiên phải thưởng hậu hĩnh cho em rồi.”
Lâm Duẫn Bân mắt đeo kính, diện mạo nhã nhặn tuấn tú, là một nam bác sĩ nổi tiếng đẹp trai trong bệnh viện.
“Kỳ thật em cũng không có làm cái gì cả, hơn nữa đó lại là công việc của em.” Lí Đình Ân chỉ cười ý nhị nói.
“ Nghe nói việc điều trị vật lý trị liệu của bà Lỗ đều do em phụ trách phải không? Rất giỏi” Là bác sỹ điều trị chính của bà ấy sao anh lại không biết người bệnh nhân có tính tình khó chịu này.
“Chỉ cần vui vẻ trò chuyện với bà, bà sẽ ngoan ngoãn hợp tác ngay.” Sau khi cô phụ trách chăm sóc bà Lỗ. Cô đã lừa bà chỉ hai lần, ba lần nữa thôi, rồi sau khi thực hiện xong mấy lượt cuối cùng bà đã chấp nhận và kết thúc việc phục kiện.
Tuy rằng gạt người là không tốt, một bà lão còn quá đáng hơn, nhưng đây là cô nói dối có thiện ý.
“Em vẫn giống y như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-hon-phu-tuyet-tinh/174354/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.