Thân là thư kí bên người Lôi Húc Nhật, Ngũ Thanh Nhu phải thừa nhậnbản thân không khỏi khuôn sáo vụng trộm ái mộ cấp trên đẹp trai nhiềutiền, tiền đồ tươi sáng, nhưng cũng chỉ dừng tại đó. Tạm thời không đềcập đến Lôi Húc Nhật là người nghiêm khắc, luôn đòi hỏi cấp dưới phải cố gắng, hơn nữa cũng không che giấu sự chán ghét của anh đối với chuyện “Chủ quản và thư kí có một chân”. (aoi: ý là có quan hệ ‘mờ ám’)
Ngũ Thanh Nhu che dấu lòng mến mộ rất khá, lựa chọn làm một thư kí xứng với chức vụ.
Cô lấy việc được đi theo bên người Lôi Húc Nhật làm vinh dự, khôngphải để làm một pho tượng bình hoa xinh đẹp, ngược lại, là để thi triểnhết tài hoa, không ngừng tự mình bồi dưỡng, mới không để bị Lôi lão hổđào thải.
Đúng vậy, mọi người đều gọi Lôi Chi Phàm lịch sự nho nhã, khí chất giống như giáo sư đại học là “Lôi đại thiếu”.
Không ai dám gọi Lôi Húc Nhật là “Lôi nhị thiếu”, không hẹn mà cùng vụng trộm gọi một tiếng “Lôi lão hổ”.
Lôi lão hổ ăn thịt người không nhả xương, chẳng phân biệt nam nữ khác biệt đều yêu cầu biểu hiện công việc nghiêm khắc, nếu không chịu nổithì phải nhanh chóng đưa đơn từ chức, đừng để anh có cơ hội ép đến điên. Gần vua như gần cọp, quan trọng hơn là phải biết chống chọi, chịu đựng, tăng ca liên tục mười hai ngày cũng không được nhăn mày.
Nếu có người ý đồ đi đường tắt, giống như hai vị thư kí tiền nhiệm, ý đồ dùng “Nhan sắc ngực to” quyến rũ Lôi Húc Nhật, kết cục là bị anh trực tiếp đá ra khỏi văn phòng, tiến cử bọn họ đi làm ở quán rượu.
Ngũ Thanh Nhu không dám phạm lỗi như vậy, thậm chí không dám để anhphát hiện có ý đồ không an phận. Cô biết rõ, bản thân biểu hiện công tác tốt bao nhiêu, anh tự nhiên sẽ coi trọng cô.
Một ngày hai mươi tư giờ, thời gian cô đi theo Lôi Húc Nhật dài nhất, thậm chí còn giúp anh sắp xếp thời gian hẹn hò cùng bạn gái, tự đánhgiá bản thân có hiểu biết tương đối về anh, vậy mà, tại một giây kia, cô đột nhiên không thể xác định được.
Từ lúc kí xong hợp đồng ở “Đế Khánh” trở về, cô đưa càphê vào đã quá 15 phút, Lôi Húc Nhật một ngụm cũng không đụng vào, khuôn mặt suy nghĩ sâu xa nhìn ra ngoài cửa sổ, mây trắng chậm rãi bay quabầu trời xanh, trước kia anh chưa bao giờ để ý, giờ phút này nhìn ra lại xuất thần.
Do gần đây áp lực công việc quá lớn sao? Cần giúp anh sắp xếp cuộc hẹn sao?
Ngũ Thanh Nhu không nhịn được có cảm giác chua xót, dịu dàng nhìn anh. “Phó tổng, Trình tiểu thư hôm nay gọi điện tìm anh ba lần, muốn hẹn gặp anh đêm nay.” Đó là bạn giường mới của anh.
Lôi Húc Nhật đột nhiên đứng lên, Ngũ Thanh Nhu phát hoảng, cho là anh tức giận, đã thấy anh đi đến trước cửa sổ, dường như muốn nhìn bầu trời mùa hè sau trưa rõ ràng hơn chút, lưng hổ kia, thẳng tắp, sườn mặtcương nghị như được điêu khắc, Ngũ Thanh Nhu nhìn mà tim đập thìnhthịch, chưa thấy người đàn ông nào nam tính hơn anh.
“Thư kí Ngũ, gọi điện cho Trình tiểu thư, nói mai tôi sẽ kí chi phiếu gửi cho cô ta.” Lôi Húc Nhật rốt cục mở miệng, xoay người nhìn cô, vẻ mặt kiên định nói.
Ngũ Thanh Nhu hít sâu một hơi. Lôi lão hổ dự tính chia tay với Trìnhtiểu thư, kí một tấm chi phiếu đủ cho cô ta sống nửa năm, coi như xongthỏa thuận hai bên, không còn liên quan nữa.
“Vâng, phó tổng.” Áp chế vui mừng trong lòng, cực lực khắc chế giọng nói run run.
Ngồi trở lại trước bàn làm việc, vẻ mặt anh nghiêm túc ra lệnh, “Về sau không cần thay tôi sắp xếp hẹn riêng nữa.”
“Vâng.” Trong lòng cô không yên, không biết là vui hay buồn.Mừng là anh sẽ không hẹn gặp với bạn gái nữa, cô không cần phải miên man suy nghĩ, buồn là đại biểu cho ý nghĩa khác, Lôi Húc Nhật gặp đượcngười phụ nữ anh thật lòng muốn theo đuổi!
Mặc kệ là loại nào, cô đều không có lập trường cũng như không dám truy hỏi.
“Thư kí Ngũ, cô đi chuẩn bị ba hộp trà hương hoa, ba loại vị, chất lượng tốt nhất, đóng gói tinh xảo, bao nhiêu tiền không sao cả, một giờ sau đưa tới cho tôi.”
Vậy chỉ có thể phóng đến công ty bách hóa gần đây nhất để mua.
“Phó tổng muốn tặng cho vị tiểu thư nào?” Ngũ Thanh Nhu làm bộ nói giỡn hỏi.
Lôi Húc Nhật cũng không phải cấp trên không hợp tình hợp lý, liếc nhìn cô một cái, bên môi lại lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
“Không phải là tiểu thư bình thường, là hòn ngọc quý trên tay của một nhân vật cấp quan trọng.”
Trái tim Ngũ Thanh Nhu rơi xuống đáy cốc. Rốt cục đã xuất hiện một cô gái, có thể làm mặt Lôi lão hổ giãn ra?!
Chính là, ngày này tới nhanh quá, trước đó hoàn toàn không có chút dấu hiệu.
Cô mở cửa, Lôi Chi Phàm vừa vặn đến, phía sau như thường lệ có một mỹ nhân, lần này là Phương Lam Tâm.
“Lôi đại thiếu…… Thực xin lỗi, Trưởng phòng Lôi!” Thiếu chút nữa đụng phải, nguy hiểm thật, hại Ngũ Thanh Nhu nhất thời lỡ lời, dẫn tới Lôi Húc Nhật nhíu mày nhìn cô.
Lôi Chi Phàm cười như gió xuân phất qua, tính tình thật sự tốt. “Đừng lo, tôi vốn chính là đại thiếu gia Lôi gia, không cần xưng hô gọi tôi là sư tử hay hồ ly tinh gì là tốt rồi.”
Ngũ Thanh Nhu mặt đỏ lên, chạy nhanh ra ngoài mua đồ.
Phương Lam Tâm đóng cửa lại, trong lòng vang tiếng cảnh báo lớn, NgũThanh Nhu kia vừa nhìn thấy Lôi Chi Phàm liền đỏ mặt, hoa rơi cố ý sao?
Lôi Chi Phàm có được phong độ quý tử nhẹ nhàng, tiếng nói lại như gió xuân, không có một chút hình tượng kiêu sa ngạo mạn, khó trách Tổnggiám đốc Lôi muốn hắn làm ở phòng PR, đại diện cho bộ mặt công ty.
Tất cả phụ nữ chưa lập gia đình ở xí nghiệp Lôi thị, ai mà chẳng muốn được gả cho Lôi Chi Phàm?
Không giống Lôi Húc Nhật này, một tên hung thần ác sát!
Mày rậm lệ mắt không làm cho người thích còn chưa tính, Lôi Húc Nhật một khi mở miệng cũng không khách khí, “Anh hẹn tôi về nhà ăn cơm chiều? Loại việc nhỏ này gọi điện thoại là đượcrồi, hai vị cần gì phải đến riêng một chuyến? Trốn việc trắng trợn.”
Không biết điều! Phương Lam Tâm trong lòng thấy rất bất bình, nhưngtiên sinh Lôi Chi Phàm tính tình tốt, trong mắt ý cười nhu hòa nói: “Húc Nhật, không cần cuồng làm việc như thế, nên thoải mái thì thoải mái một chút, thần kinh không cần căng chặt như thế, xí nghiệp Lôi thị sẽ không bởi vì cậu hoặc anh nhàn hạ một ngày mà đóng cửa đâu.”
“Mò cá mò đường hoàng, nói năng ra vẻ tự đắc, toàn bộ xí nghiệp Lôi thị cũng chỉ có anh.” Lôi Húc Nhật nhìn không thuận mắt nhất chính là điểm này của anh họ,nhưng cũng không biết làm thế nào. Ông nội cũng không lên tiếng, anhnhiều chuyện làm gì?
“Được rồi, cậu không cần luôn nghiêm túc như vậy, công ty nhiều mỹ nhân điều kiện tốt như vậy cũng không có mấy ai can đảm gần gũi.” Lôi Chi Phàm gần đây không bận công việc gì quan trọng, rất rảnh rỗi, tâm tình vô cùng khoái trá.
“Tự xem lại đi!” Lôi Húc Nhật cười nhạt.
“Húc Nhật, tính xấu của cậu nên thu bớt lại đi, cho dù muốn liênthân, cũng phải ở chung qua mới biết được có hợp hay không, cậu luôngiương cung bạt kiếm, cẩn thận lỡ lời làm mất cô gái thích hợp nhất vớicậu đấy.”
Người nói vô tâm, người nghe cố ý. Lôi Húc Nhật trong lòng động mộtcái, nghĩ đến Thẩm Điệp Y ngày thường lả lướt thướt tha, như hoa sen mới nở rộ, giống như liễu yếu đu đưa theo gió, khóe mắt đuôi lông mày tạocảm giác yên tĩnh mềm mại đáng yêu đến choáng váng, bộ dáng động lòngngười không chịu nổi một chút hoảng sợ, anh có nên cân nhắc một chút hay không?
“Anh cho rằng loại phụ nữ nào hợp với tôi?”
Nói đến người với người trong tình cảm, là đề tài Lôi Chi Phàm cóhứng thú nhất, hắn thậm chí còn có vài người bạn đồng chí, có nam đồngchí cũng có nữ đồng chí, ở trước hắn thẳng thắn phát biểu vấn đề tìnhcảm, nhân duyên của hắn thật sự tốt, biết giữ ý, so với bác sĩ tâm lýcòn tốt hơn lại không thu tiền. Xem, ngay cả cậu em họ khó tính nhấtcũng không ngại mà hỏi đấy! (aoi: hình như đồng chí ở đây chỉ người gay hoặc les hay sao ấy)
Lôi Chi Phàm mặt mày mỉm cười. “Cậu ấy à Húc Nhật, nhất định phảitìm cô gái nào ngang sức ngang tài mới được nha! Phụ nữ quá yếu đuốikhông có chủ kiến, năng lực làm việc không theo kịp cậu, nhất định sẽ bị cậu khinh bỉ.”
“Thế sao?” Hình như anh cũng yêu cầu như vậy.
“Không chỉ mình anh nghĩ vậy, mọi người từ trên xuống dưới đều đã thảo luận qua.”
“Mọi người là ai? Ăn no rỗi việc ngồi thảo luận tôi?” Ánh mắt như mũi tên.
“Cậu xem cậu đi, lại nữa rồi. Động một chút là liền tức giận, nếukhông phải là cô gái nào có trái tim đủ khỏe mạnh thì làm sao có dũngkhí yêu cậu? Mọi người cũng không phải người khác, đều là người nhà Lôigia chúng ta, cũng là quan tâm cậu thì mới thảo luận đối tượng cậu sẽkết hôn một chút, kì lạ là, mọi người đều nhất trí nói ‘Không có ba thước ba (tức vóc người to lớn mạnh khỏe),đừng hòng lên Lương Sơn’, không có năng lực làm việc lợi hại, đừng nghĩ được Húc Nhật coi trọng!”
Giả sử anh có suy nghĩ muốn kết hôn, anh muốn là người bạn đời tâmlinh phù hợp, không phải đồng bạn làm việc! Những người này hình như có ý muốn anh cùng vợ so tài cao thấp mỗi ngày sao? Thực sự đủ.
“Mọi người bàn luận về tôi rất nhiều, nói vậy cũng sẽ bàn luận vềđối tượng của anh hai đi, anh hai thích hợp với loại phụ nữ nào đây?” giọng điệu của Lôi Húc Nhật hơi trào phúng.
Giọng nói Lôi Chi Phàm ôn hòa từ tính mê người. “Kỳ quái, mỗingười nói đều không giống nhau, ba chị gái hai em gái của anh có năm đáp án, giống như anh cưới loại phụ nữ nào đều thích hợp.”
“Ông nội chọn cho anh Thẩm tiểu thư kia, không phải là cô ấy thì không được? Ý của anh là vậy sao?”
“Ha ha a, cậu không cần chọn lỗi trong lời anh thế! Anh bị ông nội nói đến lỗ tai mọc kén rồi.” Tuấn dung hiện lên ý cười nhàn nhạt, xem ra cũng không chán ghét đối tượng kết hôn trong nhà định cho hắn.
Cũng đúng, Lôi Chi Phàm sao có thể ghét bỏ mỹ nữ thế kia? Như thế rất mạo hiểm.
Ánh mắt lạnh lùng hung ác của Lôi Húc Nhật làm Phương Lam Tâm lo sợ,cô cảm thấy tên Lôi Húc Nhật không cha không mẹ này tràn ngập ghen tịvới Lôi Chi Phàm an nhàn hạnh phúc, ánh mắt không có ý tốt, cô lo lắngLôi Chi Phàm một mình đối mặt với Lôi Húc Nhật, nhất quyết muốn đi theotrợ oai, may mà Lôi Chi Phàm không từ chối cô.
“Chi Phàm.” Ánh mắt đa tình nhìn chặt hắn, Phương Lam Tâm nói: “Anh muốn kết hôn với ai, về lý nên tự mình quyết định, dù sao cuộc sống hôn nhân mấy chục năm sau là anh, không phải là ông nội anh.”
“Cũng đúng, kỳ thực ông nội cũng không phải không hỏi qua ý kiến của tôi, tôi chỉ là không cự tuyệt thôi.” Lôi Chi Phàm nhìn cô uất ức cười. Lại một người phụ nữ vì hắn mà suy nghĩ! Hắn thật sự có lỗi.
“Cá tính của anh em biết, tâm địa anh rất tốt, anh sợ từ chối, đối phương là con gái sẽ đau lòng. Cũng đúng! Em với Điệp Y là bạn trunghọc ba năm, rất rõ ràng tính cô ấy rất yếu đuối không chịu nổi một chútkích thích, lớn tiếng mắng một chút cô ấy cũng sẽ khóc.” Phương Lam Tâm thở dài nói: “Chi Phàm đáng thương, anh xác định muốn lãng phí cả đời với một búp bê vô dụng sao?”
“Em không nên nói vậy, Lam Tâm. Điệp Y cô ấy rất đẹp nha! Hơn nữarất đơn thuần, ông nội nói tôi chỉ cần dịu dàng với cô ấy, cho cô ấy cảđời trang sức đẹp đẽ, những cái khác không cần hao tổn tâm chí.”
Phương Lam Tâm nâng lên đôi mắt sáng, rất ân hận, ân hận nhìn hắn nói: “Em không cần anh vĩ đại như vậy, Chi Phàm, Điệp Y tài chí không xứng vớianh, cả đời sẽ không thể trợ giúp anh, anh không nên hy sinh bản thânnhư vậy! Anh rất đáng giá, Chi Phàm, chỉ có người phụ nữ tài mạo songtoàn mới xứng với anh!” (aoi: sến súa = =)
“Nhưng là……” Lôi Chi Phàm cảm động không thôi, nhưng vẫn như cũ có băn khoăn.
“Hai vị, đủ rồi chứ!” Lôi Húc Nhật ánh mắt lạnh lẽo bắn lại, đỉnh đầu như muốn bốc lửa, nhịn không được giận dữ mắng, “Hai vị muốn hát đôi, mời về phòng làm việc của mình đi, không cần lãng phíthời gian của tôi, nghe các người nói một chút cũng không hiểu được!”
“Húc Nhật, sao cậu lại tức giận?”
Sao anh lại tức giận? Bởi vì Lôi Chi Phàm hắn không để vị hôn thê của mình vào mắt, mặc cho người ta chê đông chê tây cũng không thèm nói gì.
Mắt Lôi Húc Nhật đốt lên hai ngọn lửa lạnh lẽo, nhịn xuống tiếng rít gào mãnh liệt.
“Tôi muốn làm việc!” Đúng lý hợp tình.
Phương Lam Tâm không chịu nổi anh vô lễ với Lôi Chi Phàm. “Chi Phàm, chúng ta trở về! Cậu em họ này của anh căn bản không quan tâm đến hạnh phúc cả đời của anh đâu.”
“Buồn cười!” Lôi Húc Nhật không cho là đúng cười lạnh. “Cóngười phụ nữ tài mạo song toàn như cô quan tâm đến anh ta, chờ để cả đời được chăm sóc, trợ giúp anh ta, tôi cần gì nhiều chuyện? Cho dù khôngcó cô, tôi cam đoan cả đời này anh ta cũng không thiếu phụ nữ quan tâmđến.”
Phương Lam Tâm tim nhảy dựng, Lôi Húc Nhật nhìn thấu dã tâm của cô,không chút khách khí phản phúng. Nhưng là vì sao? Cho dù cô cuồng dạimuốn được gả cho Lôi Chi Phàm, liên quan gì đến anh?
“Húc Nhật, không được hung dữ như thế với phụ nữ.” Lôi Chi Phàm dàn xếp ổn thỏa đứng lên, chuẩn bị trở về làm việc. “Đúng rồi, cậu còn chưa trả lời anh có về nhà ăn cơm chiều hay không?”
“Không, tối nay tôi có hẹn.” Lôi Húc Nhật hai tay khoanh ngực, trong lòng chắc chắn. Nếu anh lúc đầu còn nhớ đến tình nghĩa anh em, có một tia do dự, hiện giờ đã biến mất vô tung. Anh chưa bao giờ chán ghét Lôi Chi Phàm, lại càng sẽ không ghen tị hắn cái gì, nhưng từ giờ phútnày bắt đầu, anh hạ quyết tâm cướp đi Thẩm Điệp Y hắn ta không quýtrọng!
Huống chi, nhà Lôi Chi Phàm, căn bản không phải nhà của anh, là hàotrạch của ông nội cùng trưởng bối cháu đích tôn, sớm nói đã không cóphần của anh.
Hừ, các người cứ ôm cái hào trạch đó mà mơ màng sống đi!
Lôi Húc Nhật và Thẩm Thiếu Dương, cùng nhau liên thủ xuất kích.
***
Nhà hàng Pháp.
Vốn nghĩ rằng chỉ là bữa cơm đơn thuần của hai chị em, Lôi Húc Nhật tham gia làm Thẩm Điệp Y ngạc nhiên.
Thẩm Thiếu Dương nhẹ giọng nói: “Điệp Y, hy vọng chị không để ý có thêm người tham gia bữa ăn, em và Húc Nhật còn có việc chung cần nói,ăn cơm cùng nhau tiết kiệm thời gian.”
Lôi Húc Nhật lộ ra nụ cười. “Rất vui được gặp lại em.” Đưa lên hộp trà hoa tinh mỹ, tỏ vẻ xin lỗi vì sự xuất hiện đột ngột.
Thẩm Điệp Y thoải mái vui vẻ nói: “Thiếu Dương là người cuồng làmviệc, hóa ra Lôi tiên sinh cũng thế. Mời ngồi! Cám ơn lễ vật của anh,lần sau xin không cần tốn kém như vậy.”
“Được, lần sau tôi mời hai vị.” Cuộc đời bể dâu viết trong mắt Lôi Húc Nhật, anh rất rõ ràng bản thân mình muốn cái gì, không muốn cái gì. Tình yêu, không có trong kế hoạch cuộc sống của anh.
Tuy rằng, phong thái tuyệt mĩ của cô trong nháy mắt làm tim anh xúcđộng, âu phục tơ lụa như nước hồ xanh biếc, càng tôn thêm dung mạo nhưhoa da trắng như tuyết, thật giống như bông sen mới nở, đàn ông bìnhthường nào thấy mà không động tâm? Anh là nói về bản sắc đàn ông.
Ít nhất cô “Ra được phòng khách”, mang ra cửa thật nở mày nở mặt. Lôi Húc Nhật quyết định bao dung chỉ số thông minh không đủ cao của cô.
Đầu bếp nhà hàng Pháp này đều được ông chủ tự thân tới Pháp khảonghiệm sau đó mời về, bữa ăn mỹ vị chính gốc, đèn thủy tinh long lánh,đàn piano cổ, làm không gian nhà hàng tản ra không khí thanh lịch, canhchim tùng kê được mang lên, rượu đỏ ốc đồng, trứng cá muối tôm hùm, ganngỗng xốp thịt bò bít tết…… Cuối cùng là điểm tâm ngọt tiêu chuẩn đượcđưa lên bàn, quả thật làm thỏa mãn vị giác từ đáy lòng người ta.
Thẩm Thiếu Dương chỉ khi chiêu đãi khách quan trọng, mới hẹn trướcnhà hàng này, chưa có người nào nói không vừa lòng, cho nên đắt giá phải có giá trị.
Lôi Húc Nhật đối với mỹ thực không có quá soi mói, chỉ yêu cầu đồ ăndễ gọi, anh càng để ý nội dung nói chuyện hơn, phát hiện Thẩm Điệp Ycũng không phải ngốc nghếch, có lẽ là không cần lo lắng đến tương lai,cô có thể nhàn hạ thoải mái học rất nhiều thứ, xem rất nhiều tạp thư (sách vở không liên quan trực tiếp đến chuyên ngành). Cô không có trường phái riêng, một nghệ sĩ dương cầm hay họa sĩ, nhà vũ đạo, nghệ nhân gốm sứ hoặc…… Nhưng cũng không phải là một thiên kim chỉ biết đi dạo phố, nằm nhà, làm spa nhàm chán như anh tưởng tượng lúcđầu.
Lôi Húc Nhật lộ ra ý cười chân thành với Thẩm Điệp Y. “Có phải làthiên tài hay không không quan trọng, quan trọng là em coi trọng sinhmệnh của bản thân, vì sinh mệnh của mình mà cố gắng vươn lên. Thiên tàinếu không cố gắng, so với người bình thường càng kém cỏi.”
Một cảm giác ấm áp vui vẻ đánh úp vào trái tim Thẩm Điệp Y, mọi người nghe chuyện đều cho rằng cô nhàm chán mới đi học, trong đó bao gồm cảLôi Chi Phàm, chỉ có Lôi Húc Nhật nói ra được ý nghĩa trong cuộc đời của cô.
Cứ tưởng rằng anh là người đàn ông tính tình không tốt lắm đâu!
“Mẹ tôi lúc còn sống thường nói với tôi, không cần làm theo emtrai hay so sánh với bất kì người nào, bà dạy tôi mỗi lần chỉ có thểchuyên tâm vào một chuyện. Mà tôi phát hiện mỗi lần chuyên tâm làm mộtchuyện, trong lòng sẽ rất bình tĩnh, không để ý chuyện em trai là thiêntài còn tôi là đứa ngốc.” Thẩm Điệp Y đã coi anh là bạn bè, có thể thoái mái nói chuyện với nhau.
“Em tuyệt đối không ngu ngốc, đừng nói kiểu đó.” Lôi Húc Nhật sầm mặt nói, “Em có cuộc sống của chính mình, không cần để ý thành kiến của người khác.”
“Anh tức giận?” Vì sao?
“Không có.” Sao anh lại vì cô mà tức giận?
“Vậy là tốt rồi, xin phép một chút.”
Cô đứng dậy vào phòng trang điểm.
“Thế nào?” Thẩm Thiếu Dương uống rượu sau bữa ăn, khóe miệng cười cười.
“Tiền lớn bồi dưỡng danh môn thiên kim, khí chất bất phàm.” Lôi Húc Nhật thẳng thắn nói.
“Ánh mắt học trưởng thật tốt.” Thẩm Thiếu Dương trầm giọng nói: “Tuyệt đại đa số mọi người chỉ chú ý điểm trí thông minh của Thẩm Điệp Y không bằng tôi, bao gồm cả ông nội và Lôi Chi Phàm. Tôi thường thấy tức giậnthay Điệp Y, nhưng không biết có phải biểu hiện quá rõ không, lại đểĐiệp Y nhìn ra.”
“Thấy hay không thì sao, tức chết mình hả? Đó mới gọi là ngu ngốc!”
“Bởi vì là sinh đôi, nên càng dễ bị so sánh. Nhưng có đôi lúc tôingược lại cảm thấy, Điệp Y như bây giờ thì hạnh phúc hơn, không cần đeotrên lưng áp lực trưởng bối mong muốn ở chị ấy.”
“Chẳng lẽ cô ấy còn có dáng vẻ khác sao?” Trí lực là trời sinh, tuy rằng cố gắng khổ học cũng có thể đạt 100 điểm, chỉ là so với thiên tài thì sẽ vất vả hơn.
Thẩm Thiếu Dương mắt liếc về phía phòng trang điểm một cái, vân đạm phong khinh nói: “Học trưởng, nếu có một ngày chính miệng Điệp Y nói với tôi muốn gả cho anh, tôi sẽ thẳng thắn nói cho anh biết vì sao chỉ số thông minh của Điệp Ykhông bằng tôi, chuyện ấy, ngay cả ông nội cũng không biết, Điệp Y lạicàng không rõ. Thật có lỗi, tôi xin phép một chút.”
Thẩm Điệp Y trở về, đổi lại là cậu đi. (aoi: trog cv nói anh Dương vào phòng trang điểm, mềnh thấy sao sao ấy nên để như vậy nha :”>)
Thẩm Thiếu Dương này, trong bụng giấu bao nhiêu bí mật?
Lôi Húc Nhật dùng cặp mắt sâu thẳm nhìn có chút đăm chiêu kia nhìnThẩm Điệp Y, thẳng đến lúc cô cảm thấy xấu hổ, nghi ngờ mặt mình dínhlinh tinh, nhưng cô xác định không có, mới từ phòng trang điểm đi ra.
“Lôi tiên sinh……”
“Gọi tôi là Húc Nhật, tôi với Thiếu Dương quen biết nhiều năm, không phải người xa lạ.” Chẳng qua chỉ luôn tiếp xúc trên công việc, cá nhân không có gì qua lại.
Thẩm Điệp Y chưa bao giờ nghĩ nhiều, xinh đẹp cười. “Được, Húc Nhật, mời anh trực tiếp gọi tên tôi.” Anh là em họ Lôi Chi Phàm, đương nhiên không phải người ngoài.
“Em thật sự không giống Thiếu Dương, tính tình rất mềm mại, cá tính Thiếu Dương rất cứng rắn.”
“Sao thế được? Tính tình Thiếu Dương rất tốt, rất ôn hòa.”
Đó là đối với em! Lôi Húc Nhật không nói thẳng, trên thương trường, Thẩm Thiếu Dương có tiếng là ác ma vô tình.
Chị gái thiên sứ em trai ác ma, cũng là tuyệt phối.
Lôi Húc Nhật nhìn trong mắt, âm thầm buồn cười. Ngay cả Lôi Chi Phàmcũng không hiểu được cách giúp đỡ lẫn nhau trong im lặng của đôi chị emsong sinh, chỉ nhìn đến khuôn mặt lạnh lùng bạc tình của Thẩm ThiếuDương, cho rằng cậu ta cũng coi thường cô chị ngu ngốc.
Anh không xác định Thẩm Thiếu Dương có cố ý hay không, nhưng khẳng định có trò hay để xem.
Một giờ trước yến hội.
Thẩm Điệp Y được nhà tạo hình trang điểm xinh đẹp, làm tốt tóc, mặcvào lễ phục màu tím đạm yên, phối hợp với vòng cổ cùng vòng tay, tậntình phô ra vẻ mị nhân tình điều chói mắt.
Thẩm Thiếu Dương vừa lòng gật đầu, cho nhà tạo hình rời đi.
Đây là lần đầu tiên đôi song sinh cùng nhau xuất hiện công khai ở yến hội, có vẻ là để cung cấp đề tài nói chuyện huyên thuyên cho người ta.Đây cũng là lần đầu tiên Lôi Chi Phàm cùng Thẩm Điệp Y xuất hiện tại yến hội, công khai quan hệ của hai người.
Thẩm Điệp Y có chút khẩn trương, có chút chờ mong.
Thẩm Thiếu Dương cười dịu dàng. “Đợi lát nữa Lôi Chi Phàm sẽ đếntiếp chị, chị và Quách Nguyệt đi theo anh ta trước, em sẽ tới sau. Nhưng mà, trước hết có chuyện muốn chị thứ lỗi, ở yến hội, em có khả năngphải đi loanh quanh cùng người ta hàn huyên, lôi kéo tình cảm, nếu vắngvẻ chị, đừng buồn nhé.”
Thẩm Điệp Y bật cười. “Chị không phải trẻ con, biết nặng nhẹ lợi hại, mới không đa tâm đâu.”
“Vậy chị chơi vui nhé! Còn có, không cần giải thích với Lôi Chi Phàm cái này.”
“Thiếu Dương, em không mệt sao? Tham gia yến hội phải thoải mái một chút, sao phải lo lắng nhiều như vậy?”
“Em sẽ cố gắng cải thiện.” Nhưng chỉ sợ rất khó. Cậu xoay người về thư phòng.
Lôi Chi Phàm ăn mặc tựa như bạch mã hoàng tử, ý định mê hoặc chúng nữ ái mộ. Hắn thân sĩ đỡ Thẩm Điệp Y lên xe, Quách Nguyệt ngồi bên cạnhlái xe, Thẩm đại lão cùng Thẩm Thiếu Dương cũng không có ra tiễn ở phòng khách.
Chờ xe chạy ra khỏi Thẩm trạch, Lôi Chi Phàm mới khách khí hỏi.
“Thiếu Dương đâu? Đi dự tiệc trước rồi?” Thẩm đại lão thìthôi, ngay cả Thẩm Thiếu Dương cũng không ở phòng khách tiếp khách, tùy ý hắn đưa Thẩm Điệp Y đi, không khỏi có vẻ rất không coi trọng chị gáicùng anh rể tương lai.
“Thiếu Dương còn bận ở thư phòng! Đợi lát nữa mới đến.”
“Cậu ấy không biết anh tới đón em?”
“Biết chứ! Làm sao vậy. Chi Phàm?”
“Không có việc gì, sẽ đến là tốt rồi.”
Kim chi ngọc diệp Thẩm Điệp Y, tựa hồ không được quý trọng như ông nội nói?!
Lôi Chi Phàm nhịn xuống nghi ngờ, rất phong độ dịu dàng mỉm cười với Thẩm Điệp Y.
Ít nhất cô là mỹ nữ hiếm thấy!
Tưởng tượng cứ thế này đến địa điểm yến hội, toàn bộ mị lực được xuất ra.
Một giờ sau.
Thẩm Thiếu Dương cùng Lôi Húc Nhật trước sau đến hội trường, cùngnhân sĩ quan trọng ở đây chào hỏi qua, sau đó nhất trí mục tiêu đi đếnbàn ăn, chọn món.
Từ lúc hai người tham gia hội nghị đến giờ, chưa đi vào tầm mắt của Thẩm Điệp Y.
Bụng đói muốn chết, ăn điểm tâm trước đã rồi nói sau.
“Anh từ công ty chạy tới?” Thẩm Thiếu Dương liếc mắt nhìn tây trang đậm màu của anh, có mặc đi đưa tang cũng không thất lễ.
“Không có thời gian về thay, một giờ sau có hội nghị trực tuyến.” Lôi Húc Nhật ăn ba miếng bít tết, cùng nước khoáng đưa vào bụng.
“Mệnh anh họ so với anh hơn nhiều lắm, có ít nhất hai giờ quản lý dung nhan.” Thẩm Thiếu Dương liếc mắt xa xa nhìn, tính tính ít nhất có tám, chín vị danh viện thục nữ, minh tinh người mẫu ở bên cạnh Lôi Chi Phàm cười run rẩy hết cả người, Thẩm Điệp Y không ở bên, bị dồn đến một góc khác.
“Hy vọng anh ta kiên trì phát ra đủ mị lực đàn ông.” Lôi Húc Nhật cười đến rất lạnh.
“Dám bỏ quên Điệp Y của tôi, tôi sẽ nhớ khoản này.”
“Không cần cười cái mũi mắt nhỏ, Điệp Y nhà cậu cũng cười đến như hoa nở với trai đẹp nào đó kìa.” Hừ lạnh một tiếng.
“À, tôi biết người đàn ông kia.”
“Công tử nhà ai?”
“Tổng giám đốc Châu báu Hoàng Long – Tiết Thành Hổ, hôm qua anh ta tự mình đăng môn đưa đồ trang sức đến nhà tôi, trò chuyện rất vui vớiĐiệp Y.” Thẩm Thiếu Dương uống một ngụm champagne, nhẹ nhàng nói: “Có thể thấy được Tiết Thành Hổ thật thưởng thức Điệp Y, anh ta vốn chỉ phụ trách vận chuyển buôn bán của tổng công ty Châu báu Hoàng Long cùng các công ty chi nhánh, đưa trang sức đến phủ phục vụ là em gái anh ta TiếtKhả Lệ cùng các công ty chi nhánh. Vì Điệp Y, Tiết Thành Hổ lại phá lệ.”
“Mỹ nhân cùng châu báu, từ xưa đến nay không thể bỏ qua.” Thanh âm Lôi Húc Nhật có chút nghiến răng nghiến lợi.
“Học trưởng thế nào mà cứ ba câu không rời hơi tiền? Thế này thì cùng Điệp Y biết nói cái gì, chỉ có thể mắt to trừng mắt nhỏ.” Thẩm Thiếu Dương nhạt nhẽo liếc đối phương một cái tiếp tục thần sắc đông lạnh. “Không cần hành động thiếu suy nghĩ, tôi chưa động thủ thu thập Lôi Chi Phàm.Chẳng qua, lúc này, chúng ta trước liên thủ nuốt vào ‘Xí nghiệp Hoa Vũ’, đoạt hai gã đại tướng thủ hạ của Triệu đổng, mỗi người một cái, thế nào?”
“Tôi muốn Trác Tân Phàm.”
“Không thành vấn đề, Sa Yến Bình thuộc về tôi.”
“Thành giao.”
“Tôi ăn no rồi, phải đi trước một bước, còn anh?”
“Tôi còn có chút việc.”
Lôi Húc Nhật buông bộ đồ ăn, hòa vào đám người, từ trong tay bồi bànlấy một ly champagne, đi tới hướng Tiết Thành Hổ đang nói chuyện vớiThẩm Điệp Y, nâng ly chào hỏi.
“Húc Nhật, anh đã tới rồi.” Thẩm Điệp Y môi anh đào khẽ nhếch.
Sự vui vẻ hoặc chán ghét của cô, thật đơn thuần trực tiếp. Lôi Húc Nhật ít nhất xác định cô không có chán ghét anh.
“Đêm nay Điệp Y thật đẹp chói mắt, lễ phục, trang sức, kiểu tóc,trang điểm phối hợp thật hoàn mỹ, chẳng qua, quan trọng nhất là ngườiđẹp.” Lôi Húc Nhật đối với phụ nữ xấu hay xinh đẹp, cũng không nóitrái lương tâm. Bất quá, đẹp đến làm miệng anh phải phun hoa sen, khônghổ là đệ nhất mỹ nữ.
“Cám ơn!” Từ ngữ ca ngợi xuất hiện từ trong miệng dao củangười đàn ông này, càng làm lòng người tâm hoa nộ phóng. Thẩm Điệp Ytrên mặt gió xuân nở rộ, tiếng nói vui vẻ nhẹ nhàng thay hai vị nam sĩgiới thiệu. “Húc Nhật, vị này là Tiết tổng giám đốc của ‘Châu báu Hoàng long’, trang sức trên người tôi là do Tiết tổng giám đốc giới thiệu chọn, được rất nhiều lời bình tốt!”
Tiết Thành Hổ một bộ dáng đường đường nam tử hán, ngũ quan lập thể,đã anh tuấn lại tao nhã, hơn nữa ánh mắt mạnh mẽ, nhìn thẳng vào Lôi Húc Nhật mày rậm lệ mắt không chút nào dao động, tuyệt không phải một cậuấm bình thường.
Hai vị nam sĩ khách khí hàn huyên vài câu, đều ngửi ra đối phương có ý đồ không tốt.
Lôi Húc Nhật nhất nhất đả kích tình địch, quyết định tiên hạ thủ vi cường. “Điệp Y là thiếu phu nhân tương lai của Lôi gia, số tiền hàng năm dự tính mua chọn trang sức là không ít, biết nhiều vị có kiến thức chuyên nghiệp về trang sức là điều cần thiết, sau này giao dịch với Tiết tổng xin chiếtkhấu nhiều chút ít.”
“Phó tổng Lôi khách khí.” Tiết Thành Hổ thật sự thông minh,hiểu được lời này ý tại ngôn ngoại. Thẩm Điệp Y là tân nương Lôi giađính hạ ngày mai! Về sau còn muốn buôn bán với Lôi gia, thì đứng đánhchủ ý vào Điệp Y! Cửa hàng trang sức nổi tiếng không chỉ có một nhà, cần phải biết tiến biết lùi!
Lôi Húc Nhật đến đây mới thôi, không đợi Tiết Thành Hổ đáp lại, liền xoay người rời đi.
Thẩm Điệp Y không rõ chân tướng, chỉ bất đắc dĩ cười khẽ. “Húc Nhật cùng em tôi kẻ tám lạng người nửa cân, là cuồng làm việc.”
Tiết Thành Hổ nở nụ cười tôn trọng. “Tiểu thư cùng Lôi gia có hôn ước?”
“Đó là ông nội hai nhà quyết định.” Ánh mắt tìm đến Lôi Chi Phàm, Thẩm Điệp Y không tiếng động thở dài.
Vậy là chín thành chín đã định kết cục! Tiết Thành Hổ nói không nênlời tư vị trong lòng, tình yêu còn chưa kịp bón phân tưới nước, liền đãhéo rũ.
Không nên tiếp tục dây dưa, tránh cho lầm người nhầm mình.
Tiết Thành Hổ hít một hơi thật sâu, cười cười. “Phó tổng Lôi tuycòn trẻ tuổi, nhưng cũng là trụ cột của xí nghiệp Lôi thị sau này, tiểuthư Điệp Y quả nhiên phúc khí tốt, tôi chúc phúc hai người.”
Gì, anh ta chúc ai với ai? Thẩm Điệp Y nháy mắt mấy cái.
Tiết Thành Hổ nhẹ giọng cáo từ, hướng tới chỗ em gái Tiết Khả Lệ.
Hắn vừa đi, Quách Nguyệt lập tức thần không biết quỷ không hay bổsung chỗ trống, dường như cho tới bây giờ cô cũng không rời xa Thẩm Điệp Y quá ba bước.
Thẩm Điệp Y cũng thấy nhưng không thể trách, chính là không rõ, “Sao có một số người nói chuyện có thể bí hiểm như vậy, làm tôi nghe không hiểu?”
Tuyệt đối không phải cô ngốc, mà là bọn họ quá thông minh!
Quách Nguyệt tránh nặng tìm nhẹ. “Tiểu thư, nếu có người cố ý nóingắn gọn, bản thân có vẻ rất bí hiểm, vậy chỉ có một loại giải thích,anh ta không muốn nói ra nội tâm chân chính của mình, vậy đương nhiênkhông có người biết!”
“Thì ra là thế. Kĩ xảo nói chuyện cao như vậy, bọn họ học từ đâu nhỉ?” Thật không rõ.
“Tiểu thư, cô đây là đang cùng tôi tranh luận. Trên trái đất này trường học gì cũng có, chính là không có ‘Đại học Gian thương’, ‘Sở nghiên cứu túi kiếm tiền’, cho nên nói, đó là một loại thiên phú.”
“Bí hiểm là thiên phú của thương nhân sao?”
“Đúng vậy.”
“Vì sao tôi không được di truyền đâu?”
Tôi nào biết được! “Tiểu thư, dù sao cô không làm thương nhân, bí hiểm chẳng phải làm người ta ghét sao? Mất đi mặt nữ tính đáng yêu của mình.”
“Tôi đáng yêu sao?”
“Cô là thiên kim đứng ở đỉnh kim tự tháp, đẹp mà không yêu, lệ màkhông tầm thường, thân phận được chiều chuộng nhưng không tùy hứng íchkỷ, có cả hàng dài công tử nhà giàu đều muốn cưới cô về nhà.”
“Hiển nhiên tôi không đủ thông tuệ để……”
“Đàn ông sẽ không cưới phụ nữ có trí tuệ hơn mình về nhà.”
“Nếu tôi tốt như cô nói, Chi Phàm vì sao không ở bên tôi?” Thẩm Điệp Y cười không nổi.
Quách Nguyệt đương nhiên cũng thấy được, khinh miệt bĩu môi. “Lôi đại thiếu tròng mắt mọc ở rốn, đó là tổn thất của anh ta, tiểu thư ngàn vạn đừng để ở trong lòng.”
“Là người ta không để tôi trong lòng.”
“Tiểu thư là mỹ nhân thế này còn sợ không có người sủng trong lòng bàn tay sao?” Lôi Chi Phàm quá chắc chắn! Quách Nguyệt cười lạnh trong lòng.
Thẩm Điệp Y tư dung tuyệt mỹ, cho dù không phải thiên kim nữ của Thẩm gia, cũng sẽ có một đống đàn ông ưu tú theo đuổi. Chẳng qua hào mônđình viện quá sâu, cách trở người ta tới gần theo đuổi.
Quách Nguyệt không tin Lôi Chi Phàm không rõ. Chính là vị Lôi đạithiếu này từ nhỏ đã được người nhà sủng mọi người phủng, có chút tự tinquá mức. Đương nhiên, hắn tự tin có tiền vốn.
Lôi Chi Phàm mặc kệ bị đám phụ nữ dây dưa như thế nào, nụ cười trênmặt vẫn không thay đổi, mê chết người không đền mạng, khó trách đượcphong làm quý công tử thân sĩ phong độ nhất.
Phương Lam Tâm thật sự vì hắn khuynh đảo, khăng khăng một mực, sẽkhông gặp được người đàn ông nào có phong độ tốt với phụ nữ hơn so vớihắn, gả cho người đàn ông như vậy, nhất định có thể tạo ra gia đình hoàn mỹ lí tưởng của cô.
Cô thầm nghĩ gả cho Lôi Chi Phàm, cho dù phản bội tình bạn của ThẩmĐiệp Y cũng không tiếc. Những người phụ nữ khác ái mộ Lôi Chi Phàm đềukhông tính là gì, phiền toái chỉ có Lí Điển Dung, bạn học thời trung học khác của các cô.
Cô cầm hai ly champagne lại đây, một ly đưa cho Lôi Chi Phàm, nâng ly muốn chạm. “Anh vất vả rồi, Chi Phàm, vì xí nghiệp Lôi thị không thể không xã giao vớiđám thiên kim phàm tục này, một đám nguồn gốc không nhỏ, thật sự khôngthể đắc tội.” Ở bên cạnh “Thủ vững cương vị” chỉ còn lại có Lí Điển Dung, xem cô ta như không tồn tại cười nói.
Lí Điển Dung cả vú lấp miệng em phản bác, “Phương Lam Tâm, cô hiện tại chẳng qua chỉ là nhân viên dưới cấp của anh Lôi, sao khẩu khí nóichuyện cứ như hiền vợ của anh Lôi thế? Muốn công khai biểu thị chủquyền, cũng không tới phiên cô đâu!”
Phương Lam Tâm nhàn nhạt cười. “Cậu tôi là bạn tốt của bác Lôi,sắp xếp tôi đến xí nghiệp Lôi thị học tập. Chi Phàm, cậu em nói muốn cảm ơn anh, mời anh ăn cơm, anh xem ngày nào thì rảnh?”
“Trưởng bối hẹn, sao dám không nghe? Em sắp xếp thời gian đi!” Lôi Chi Phàm khóe miệng kéo ra độ cong mê người, Phương Lam Tâm có chút choáng váng hoa mắt. Nói thật, hắn không quá thưởng thức phụ nữ cả vúlấp miệng em, làm hắn thấy áp lực.
“Em biết rồi.” Phương Lam Tâm lặng lẽ thở, tay che ngực, đè nén tim đang muốn nhảy ra vì sung sướng.
Lôi Chi Phàm đối với cô không chỉ có hảo cảm đơn thuần, mà là thật sự có tâm, trước mặt Lí Điển Dung, đáp ứng muốn cùng cô về gặp trưởng bốiđâu!
Lí Điển Dung có chút không vui đi luẩn quẩn một vòng, chuẩn bị hướngthiên kim bạn học ngày xưa phát tán bát quái Phương Lam Tâm muốn cướp vị hôn phu của Thẩm Điệp Y.
Phương Lam Tâm đắm chìm trong bầu không khí tình yêu không suy nghĩnhiều lắm, một lòng chỉ nghĩ đến làm thế nào để cùng Lôi Chi Phàm đượcxích lại, xây dựng một gia đình hạnh phúc hoàn hảo từ nhỏ cô đã khiếmkhuyết.
“Chi Phàm, anh có để ý chuyện gì không?”
“Chuyện gì?”
“Em trai song sinh của Điệp Y có đến, nhưng được khoảng 40 phút lại đi rồi.”
“Ừ, tôi có để ý.”
“Cậu ta cùng mỗi vị thân sĩ quan trọng đều có qua chào hỏi, lại từ đầu đến cuối không nói chuyện với chị gái một câu, anh nói xem có kìquái hay không?” Đôi mắt sáng như nước nhìn khuôn mặt anh tuấn dịu dàng của hắn.
“Em có ý kiến gì không” Lôi Chi Phàm muốn nghe cách nói củangười khác, hắn cũng cảm giác Thẩm Thiếu Dương thật không hợp lí lẽ, hay là Thẩm Thiếu Dương cũng giống Thẩm đại lão không coi trọng một đứangốc?
Phương Lam Tâm thản nhiên nói: “Thẩm Điệp Y là đại tiểu thư ‘Tập đoàn Đế Khánh’, chuyện ấy không giả, nhưng Thẩm đại lão sẽ không cho phép cô ta lộ mặtbêu xấu, tất yếu sẽ đầu tư ít hơn, dù sao cái đầu không tốt, duy trì bềngoài ngăn nắp mới có phương tiện câu được con rùa vàng, đỡ phải cả đờiđể Thẩm gia nuôi dưỡng.”
“Ừm!” Lôi Chi Phàm không phủ định.
Phương Lam Tâm trong lòng đang vụng trộm mỉm cười. “Thẩm đại lão từng công khai buông lời, ‘Tập đoàn Đế Khánh’ không có phần của Thẩm Điệp Y! Nói cách khác, người tiếp theo đảm đương sẽ là Thẩm Thiếu Dương, nếu Thẩm Thiếu Dương coi trọng chị gái, như vậy giá buôn bán Thẩm Điệp Y sẽ cao hơn một chút. Đáng tiếc, xem như tìnhhuống trước mắt, Thẩm Thiếu Dương cùng Thẩm đại lão lãnh khốc vô tìnhgiống nhau, không coi trọng loại tình cảm tay chân.”
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu làm Lôi Chi Phàm chậm chạp khôngbuông ra tình cảm thật với Thẩm Điệp Y. Theo lý thuyết, Thẩm Thiếu Dương nhập chủ ‘Đế Khánh’ hơn một năm, lần đầu tiên trong yếnhội hiện thân với Thẩm Điệp Y, trước mắt bao người, cho dù giả bộ ngoàimặt, cũng nên bày ra tình chị em hòa thuận, như thế nào ngay cả tiếp đón cũng không đã rời đi?
Nghĩ đến điều này, Lôi Chi Phàm cũng có lý do bất mãn, Thẩm ThiếuDương cũng không lên tiếng gọi hắn, rất không coi ai ra gì rồi! Là bởivì hắn là chồng tương lai của Thẩm Điệp Y, cũng không đáng để để ý?
“Lam Tâm, em cùng Điệp Y học ba năm, thấy thế nào về Thẩm Thiếu Dương?”
“Chi Phàm, em căn bản không biết Thẩm Thiếu Dương, chưa bao giờthấy Thẩm Điệp Y đi cùng Thẩm Thiếu Dương. Thẳng đến năm nay, bắt đầunghe cậu em nói về ngôi sao thương trường mới Thẩm Thiếu Dương này, mớibiết cậu ta là em trai sinh đôi của Điệp Y.”
“Theo tôi được biết, Thẩm Thiếu Dương ở Đài Loan học xong tiểu học liền được tống xuất ra nước ngoài tận lực bổ tài, mà Điệp Y lại họctrong nước, khoảng cách giữa hai chị em cũng là hợp tình hợp lý.” Lôi Chi Phàm lẩm bẩm nói.
“Thiên tài cùng ngu ngốc, như thế nào lại cùng sinh ra? Cũng quá làm khó Thẩm Thiếu Dương thôi!” Phương Lam Tâm nhẹ nhàng cười.
Cô sẽ không để lời Quách Nguyệt nói trong lòng, kẻ trung thành bảo vệ chủ, tự nhiên giúp sẽ Thẩm Điệp Y nâng giá trị con người.
Lôi Chi Phàm không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ là lão ông nội hồ đồ sao? Ông nội Liên cũng không nhìn ra lợi hại trong này? Thẩm Điệp Y đẹp thìđẹp thật, nhưng là nếu cùng lợi ích khổng lồ của ‘Đế Khánh’ thì không chút dính dáng, lại há xứng đôi Lôi đại thiếu? Bên người hắn không thiếu nhất chính là mỹ nữ!