Giang Uyển ngủ chập chờn và thức giấc nhiều lần vào nửa đêm.
Giấc ngủ không yên có lẽ là di chứng để lại của sau những năm tháng đó, luôn lo lắng không biết lúc nào sẽ xảy ra chiến loạn. Điều chỉnh nỗi sợ hãi phải mất một khoảng thời gian.
Không ngủ được, cô dứt khoát không ngủ nữa.
Đứng dậy, pha cho mình một tách cà phê, ngồi xuống ghế và mở cửa sổ ngắm trăng.
Bầu trời đêm đầy mây, hầu như không thể nhìn thấy mặt trăng.
Có lẽ ngày mai sẽ là một ngày tồi tệ.
-
Hạ Kinh Dương bị A Phúc ép lên xe, nó không chịu rời đi, nói muốn ở lại với cậu.
Bàn chân khua khoắng trên không, chật vật đòi đi xuống. Một hồi gọi cậu, một hồi gọi ba, xưng hô loạn xạ hết cả lên.
Tuy nhiên, đương sự lại có vẻ lười biếng và bình tĩnh nhìn nó bị mang đi.
Hạ Kinh Dương khóc đến tê tâm liệt phế, nói lớn lên muốn trở thành sát thủ, người đầu tiên bị giết sẽ là ông cậu của nhóc.
Cho đến khi nó được nhét vào ghế con, cánh cửa đóng lại. Hai tai cuối cùng cũng được yên tĩnh.
Hạ Khinh Chu trở về khách sạn.
Anh sống trong một căn penthouse, có tủ đựng rượu lạnh riêng. Lấy một chai rượu vang đỏ ra uống suốt đêm. Anh đã bỏ thuốc lá và rượu từ lâu nhưng hôm nay không thể nhịn được. Chỉ muốn làm tê liệt bản thân tạm thời bằng rượu.
Những năm qua, anh chỉ có một suy nghĩ, chính là đợi Giang Uyển.
Nhưng bây giờ đợi được người rồi, anh bắt đầu hoang mang. Điều anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-hon-phu-nha-giau-bi-mat-tri-nho/1060670/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.