Nói thì nói như vậy, nhưng qua năm mới, vẫn xé lịch đếm từng ngày như trước. 
Tống Thiệu An trêu chọc anh: "Không phải nói không đợi nữa sao?" 
"Đã đợi lâu như vậy rồi, dù sao cũng chẳng có chuyện gì khác," anh nói. 
"Lại đợi thêm chút nữa." 
Anh luôn nói như vậy. 
Đợi thêm chút nữa. 
Dù sao cũng không có việc gì khác. 
Nhưng thời gian của anh, dường như đều đã dành để chờ đợi cô. Anh từ bỏ các mối quan hệ xã hội của mình, cuộc sống riêng tư trở nên khô khan đến nỗi chỉ có hai điểm đi lại là nhà và công ty. 
Không phải anh cố chấp, sống chết níu kéo một câu "Hẹn gặp lại"* của cô. 
*再见 vừa là tạm biệt, vừa có nghĩa là hẹn gặp lại sau. Giang Uyển nói "Tạm biệt" nhưng Hạ Khinh Chu lại không muốn tạm biệt nên hiểu theo nghĩa "Hẹn gặp lại". 
Là bởi vì anh quá hiểu Giang Uyển. Cô không muốn anh mất thời gian chờ đợi cô. Vậy nên sau bao nhiêu năm xa cách, cô không hề liên lạc với anh. 
Cô quyết tâm làm cho anh quên mình. Nhưng mà, làm sao có thể được? 
Anh hiểu cô rất rõ, nhưng cô hoàn toàn không hiểu anh. 
Không phải chưa nghĩ đến việc đi tìm cô, nhưng anh nên đi đâu đây? 
Anh thậm chí không biết bất cứ điểm đến nào. 
Bao năm qua, hoa đào lớn nhỏ cũng gặp không ít. Có người chủ động sà vào lòng anh, cũng có người do đối tác muốn lấy lòng, cố tình nhét cho anh. 
Tất cả đều bị từ chối. 
Có rất nhiều người nhìn chằm chằm Hạ Khinh Chu. Đứng ở 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-hon-phu-nha-giau-bi-mat-tri-nho/1060667/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.