Giang Uyển định cất hộp bánh vào tủ lạnh, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn mở hộp ra nếm thử một cái.
Là hương vị mà cô thường ăn khi ở Bắc Thành, giống hệt.
Cô ngồi bên cửa sổ, nhìn ngôi nhà phía bên kia đường.
Đèn vẫn chưa sáng.
Không biết bây giờ anh ấy thế nào.
Khi còn nhỏ, anh là người có nhiều hoài bão, nhưng lớn lên anh lại là người duy nhất bước vào hiện thực. Chắc hẳn là cũng từng oán hận, một người bướng bỉnh như vậy, cứng cỏi từ trong xương cốt.
Lại trở thành loại người mà anh ghét nhất.
Ăn xong một miếng bánh, Giang Uyển lại đi đánh răng, sau đó lên giường, tắt đèn đi ngủ.
Đêm hơi yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ có tiếng gió.
Thì thầm như một con quái vật.
-
Vào thời điểm đó, bận rộn đến nỗi không có thời gian để ngồi xuống và nghỉ ngơi.
Cả chục ca mổ một ngày, dù không phải là bác sĩ mổ chính, cô vẫn mệt đến mức chân run. Bước ra khỏi bàn mổ, dựa vào tường và ngồi xuống. Cũng không quan tâm đến sự sạch sẽ nữa.
Quá mệt mỏi, mệt đến mức không còn sức để tiến về phía trước.
Các bác sĩ khác tháo khẩu trang và đến hỏi cô có muốn đi ăn tối cùng không. Giang Uyển lắc đầu, bất đắc dĩ đứng lên: "Không, mọi người đi ăn cơm đi."
Cô trở lại phòng nghỉ thay quần áo, bước tới phòng khoa, nhưng lại nhìn thấy Hạ Khinh Chu đang ngồi ở bên trong. Không biết anh đến từ lúc nào, mặc vest và giày da, mặc rất nghiêm chỉnh, làm gì còn dáng vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-hon-phu-nha-giau-bi-mat-tri-nho/1060660/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.