Đứa trẻ đó lúc này đang vò đầu bứt tai làm bài tập về nhà. Hiển nhiên, Hạ Khinh Chu cũng không có kiên nhẫn tiếp tục dạy nữa.
Bà cụ bưng bát bánh xếp mặn ra cho hai người họ ăn trước. Sau khi cảm ơn, Giang Uyển gắp một cái và cắn một miếng nhỏ.
Bà cụ nhìn cô đầy mong đợi: "Như thế nào, ăn ngon không?"
Cô cười gật đầu: "Ngon ạ."
Giang Uyển đẩy sang cho Hạ Khinh Chu: "Thử xem."
Anh liếc nhìn cô và đưa tay nhận lấy.
Giang Uyển ngồi xuống băng ghế, Hạ Khinh Chu cũng ngồi xuống ngay bên cạnh cô. Mùi thuốc khử trùng trên người Giang Uyển và mùi gỗ mun trên người anh như hòa vào nhau.
Xa xa, nhà nhà đều có khói bếp bốc lên, hòa vào màn sương, không phân biệt được đâu là khói, đâu là sương mù.
Hai người đều không nói lời nào, chỉ yên lặng thưởng thức quang cảnh núi non.
Giang Uyển rất thích khoảng thời gian yên bình này.
Đó là cuộc sống mà cô hằng mong ước.
Có lẽ thấy hai người im lặng quá, sợ họ chán, bà cụ lấy mấy cành đào giống đưa cho đứa cháu nhỏ đang làm bài.
"Đưa anh chị đến sau núi trồng đào đi."
Đứa nhỏ nghe nói không cần làm bài tập liền vui vẻ ném cây bút trên bàn chạy tới: "Bà nội kêu em dẫn hai người đi trồng đào."
Giang Uyển sững sờ: "Cây đào?"
Đứa bé gật đầu: "Sau núi trồng một khoảng lớn luôn, vào mùa xuân là sẽ nở đầy hoa."
Giang Uyển chưa tự mình thử trồng cây, rất muốn thử, nhưng cô vẫn tôn trọng quyết định của Hạ Khinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-hon-phu-nha-giau-bi-mat-tri-nho/1060658/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.