Dù chỉ là những âm tiết rời rạc, nhưng cũng có thể ghép lại thành một câu hoàn chỉnh.
Vì anh, mà bệnh trầm cảm của Giang Uyển lại tái phát.
Cánh tay đang mở cửa đột nhiên run lên một cách không thể khống chế được. Khoảnh khắc đó, Hạ Khinh Chu đột nhiên cảm thấy cơ thể mình cứng ngắc tới mức đáng sợ. Bắt đầu từ khuôn mặt, đến chân tay rồi lan ra khắp cơ thể.
Anh không tin, lại cảm thấy Tống Thiệu An đang cố ý dùng những lời này để khiến anh tức giận: "Bệnh trầm cảm gì? Bệnh trầm cảm của cô ấy đã được chữa khỏi từ lâu rồi."
Anh muốn nhét chìa khóa vào ổ cắm, nhưng sao tay lại không có chút sức nào cả.
Thử vài lần đều không được, cuối cùng anh đành bỏ cuộc.
Thôi, cứ như vậy đi.
Dù sao một người đàn ông trưởng thành như anh, cũng không sợ có ai xông vào.
Vì sợ Tống Thiệu An sẽ nói thêm điều gì đó, anh lấy tay đóng cửa lại. Đi tới phòng khách nhỏ, anh ngửi thấy mùi nước khử trùng thoang thoảng. Không biết có phải anh đã quên mở cửa sổ sau khi dọn nhà hay không?
Đột nhiên anh không biết mình nên làm cái gì?
Việc đầu tiên phải làm khi về nhà là gì đây?
Nên cởi giày hay là bật đèn trước?
Anh chậm chạp bước vào trong, căn nhà tối om, chỉ có một chút ánh sáng lọt qua những khe hở trên rèm cửa. Nhưng vẫn ở mức độ có thể chấp nhận được. Anh bước đi vô định, không biết đã đụng phải chỗ nào, đầu gối bị đập mạnh, chợt cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-hon-phu-nha-giau-bi-mat-tri-nho/1060653/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.