Hôm đó là thời gian nhàn rỗi hiếm hoi của Giang Uyển dạo gần đây. 
Sau khi trở về thành phố, cô lại tiếp tục lịch trình làm việc dày đặc. 
Nhà họ Giang vẫn rất kiên trì, cứ cách 3-5 ngày lại gọi điện thoại cho cô. 
Bố cô vẫn đang cố gắng thuyết phục cô rằng nghề bác sĩ không có tương lai, vừa mệt vừa bẩn. 
Gần đây ông ta đã tìm không ít người tốt, cùng tuổi với cô, lại là người tài giỏi. 
Có thời gian thì đi gặp mặt. 
Giang Uyển chỉ cảm thấy bụng đau từng cơn, vị chua xộc lên. 
Muốn nôn, cảm thấy thật ghê tởm. 
"Nếu ông cảm thấy vừa lòng như vậy thì tự gả qua đó đi." 
Cô tắt máy, tiếp tục đọc sách mà không bị ảnh hưởng chút nào. 
Những ngày gần đây, tâm trạng cô cũng bình tĩnh lại nhiều. 
Thật ra, nhờ việc Hạ Khinh Chu mất trí nhớ mà cô đã hiểu ra rất nhiều điều. 
Không phải hoàn toàn là vì để thoát khỏi căn nhà ghê tởm đó. 
Cô đột nhiên cảm thấy, cuộc sống vốn dĩ là một con đường độc lập hướng về phía trước. Trên đường đi có thể bắt gặp rất nhiều loại người. 
Nhưng cuối cùng họ đều sẽ rời đi. 
Thực ra Giang Uyển đã từng dao động, lần đó khi nhìn thấy mắt Hạ Khinh Chu đỏ hoe, trái tim cô bỗng dưng mềm nhũn. 
Cô nghĩ, nếu như thời gian dừng lại ở khoảnh khắc đó thì tốt biết bao. 
Cô không biết cảm giác khi đó của mình là gì, nhưng cô biết cô không muốn Hạ Khinh Chu buồn. 
Đứa con kiêu ngạo của trời, vậy mà lại thường xuyên cúi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-hon-phu-nha-giau-bi-mat-tri-nho/1060636/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.