Ngay khi Hạ Khinh Chu nói những lời này, tất cả mọi người đều sững sờ nhìn anh. 
Hạ Khinh Chu cũng trầm mặc vài giây, dùng ánh mắt mơ hồ nhìn Giang Uyển: "Ăn cay được không?" 
Hạ Khinh Chu cũng không biết tại sao vừa rồi mình lại khẳng định như vậy. 
Tưởng chừng như lời nói vừa rồi thốt ra không hề có chút do dự nào. 
Giang Uyển lắc đầu: "Dạ dày không tốt cho lắm." 
Tô Ngự ngạc nhiên nhìn anh: "Anh Chu, không phải anh đã nhớ lại rồi đấy chứ?" 
Hạ Khinh Chu không phủ nhận, chia đồ ăn ra: "Mười giây." 
"Chẳng trách." Tô Ngự lẩm bẩm: "Mới chỉ ngồi cạnh Giang Uyển có mười giây thôi, nếu như có thể nhớ lại toàn bộ, chẳng phải đã bị Giang Uyển trèo lên đầu lên cổ ngồi rồi sao." 
Hạ Khinh Chu nhướn mi nhàn nhạt liếc cậu ta một cái. 
Tô Ngự bị ánh nhìn của anh làm cho khiếp sợ, không nói gì nữa. 
Tống Thiệu An trong suốt quá trình không nói một lời nào, có vẻ rất trầm mặc. 
Nhưng cảm xúc trong ánh mắt anh ta dường như phản bội lại vẻ bề ngoài yên tĩnh kia. 
Đây là lần đầu tiên Hứa Lai Lai và Nguyễn Huân nhìn thấy anh ta, nên họ bảo Giang Uyển giới thiệu một chút. 
Giang Uyển hướng ánh mắt về người đang ngồi đối diện mình, Tống Thiệu An. 
Ngay lúc này Tống Thiệu An cũng đang nhìn cô. 
Ở giữa hai bọn họ là làn hơi nước mỏng. 
Cô bình tĩnh nói: "Tống Thiệu An, Triệu Nhĩ Thiệu*, An trong bình an." 
*(Tên chữ Hán của Tống Thiệu An là 宋邵安, từ Triệu 邵 được viết từ hai bộ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-hon-phu-nha-giau-bi-mat-tri-nho/1060633/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.