Hạ Khinh Chu hai tay ôm mặt bàn, đầu đau như sắp nổ tung. 
Dì thấy vậy liền đặt thứ đang cầm xuống, hỏi anh có chuyện gì vậy? 
Anh cau mày, nhưng vẫn lắc đầu, dùng chút sức lực nói không sao. 
Nhưng lời nói của anh rõ ràng là không thuyết phục. 
Khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu. 
Dì lên lầu lấy thuốc rồi đưa nước cho anh. 
"Lần trước đi kiểm tra, bác sĩ nói không sao cả rồi mà." 
Anh xua tay, không nhận, lại nói: "Cháu không sao." 
Giọng anh khàn khàn, như thể anh vừa nuốt phải một nắm cát nóng bị mặt trời thiêu đốt, dây thanh quản cũng bị bỏng. 
Mặc dù dì không nói ai là người gửi bánh và quà, nhưng Hạ Khinh Chu có lẽ cũng đoán được. 
Không biết ai đã mở chiếc bánh ra, đặt nó ở trên bàn. 
Xung quanh vứt toàn vỏ chai rượu, trông chiếc bánh hơi kì quặc. 
Dì do dự một chút, lấy đĩa cắt ra một miếng, đưa cho Hạ Khinh Chu: "Ăn một miếng đi, sinh nhật làm sao không ăn bánh ngọt được." 
Anh không muốn ăn, lạnh giọng từ chối: "Dì ăn đi, cháu hơi mệt." 
Anh vừa bước lên một bước, lại khựng lại, quay lại nhắc dì đừng cho ai lên lầu. 
Nhìn bóng lưng anh, dì thở dài rồi đi cất bánh. 
Đặt nó vào trong tủ lạnh. 
Tấm lòng của cô gái nhỏ, vừa nhìn đã biết là tự làm. 
Lại còn vượt cả gió lạnh để đem tới. 
Nếu biết thằng bé không ăn miếng nào thì chắc nó sẽ buồn lắm. 
Sao lại đến mức này cơ chứ? 
Lúc này, thật đúng là ba không thương, mẹ không yêu, ngay 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-hon-phu-nha-giau-bi-mat-tri-nho/1060630/chuong-15-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.