Lúc Giang Uyển về nhà đã là buổi chiều. 
Người dì tầng trên vừa bế đứa cháu đi siêu thị về, nhìn thấy cô nên hỏi thăm. 
"Cháu đã ăn cơm chưa, nếu chưa ăn thì lên nhà cùng ăn cơm nhé." 
"Cảm ơn dì, cháu ăn rồi ạ." 
Đứa bé trong tay dì lè lưỡi trêu cô, dì liền đánh vào miệng nó: "Không phép tắc gì cả." 
Dì xin lỗi cô: "Đứa cháu ngoại này của dì nghịch ngợm quá. Mấy hôm nay nó cùng mẹ nó tới đây, cả ngày làm loạn." 
Giang Uyển cười không nói gì. 
Kỳ nghỉ Tết cũng sắp qua đi, bọn Chu Gia Mính cũng lần lượt mua vé về thành phố, không ai có ý định ăn Tết Nguyên Tiêu (ngày rằm tháng Giêng âm lịch) ở nhà cả. 
Mỗi người họ đều than thở, năm ngày đầu về nhà ai cũng là công chúa nhỏ, nhưng từ đó trở đi ngày nào cũng bị càm ràm. Dậy muộn cũng bị nói, đi chơi về muộn cũng bị nói, không đi chơi cũng bị nói. Tóm lại họ có làm gì cũng đều là sai. 
Giang Uyển đọc tin nhắn ở nhóm, đun nước sôi, sau đó để nước nguội rồi uống thuốc. 
Đối với việc bệnh cũ tái phát, cô chẳng hề có chút cảm giác hay bất thường nào. Căn bệnh này rất dễ tái phát. 
Vô cùng bình thường 
Thuốc có tác dụng an thần, nhưng vì cô đã sử dụng trong thời gian dài nên thuốc cũng dần mất tác dụng với cô. 
Cô liền lợi dụng khoảng thời gian mất ngủ của mình để lên mạng học tập và đọc sách. 
Sinh viên y khoa cần phải ghi chép và nhớ nhiều nội dung, riêng Giang 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-hon-phu-nha-giau-bi-mat-tri-nho/1060627/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.