Cuối cùng Giang Thành không nhẫn nhịn được nữa, giơ tay tát cô một cái. 
Đuổi cô cút đi. 
Giang Uyển đi rồi. 
Đi ngay trong đêm, một phút cũng không muốn ở lại. 
Nhưng đây cũng mới chỉ là rời khỏi căn nhà này mà thôi. 
Muốn hoàn toàn thoát khỏi bọn họ, chỉ có cách rời khỏi thành phố này. 
Rất nhanh thôi. 
Không ai biết, cuộc đời của cô mười mấy năm qua đã sống như thế nào? 
Cô bị nhốt ở nơi này quá lâu, linh hồn cô dần dần chết đi. 
Nếu không phải có Hạ Khinh Chu, cô có lẽ đã chết từ rất lâu rồi, chết trong đêm mùa đông năm đó. 
Uống những viên thuốc ngủ trong tay cô. 
Mỗi người đều đi trên con đường riêng của cuộc đời mình, nhưng con đường thuộc về Giang Uyển đã bị lấp đầy gai góc và sương lạnh mất rồi. 
Sau này, có người đã đem đến cho cô ngọn lửa hi vọng. 
Anh nói: "Giang Uyển, chỉ cần có anh ở đây thì không ai có thể bắt nạt em". 
Đó cũng là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời đầy rẫy khổ đau này của Giang Uyển. 
Nhưng chính cô đã tự tay đẩy đi vị cứu tinh của mình. 
Nhưng cô không hối hận. 
Vốn dĩ nên như vậy, vậy mới đúng. 
Giang Uyển tùy tiện thu dọn một ít đồ đạc, sau đó xách vali rời khỏi căn nhà đó, đầu cũng không buồn ngoảnh lại. 
Cô thuê một phòng khách sạn ở gần đó, cầm máy tính bảng tìm ứng dụng cho thuê nhà. 
Xem những căn phòng gần bệnh viện một chút. 
Tiền thuê nhà ở Bắc Thành đắt một cách đáng sợ, cô không có tiền 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-hon-phu-nha-giau-bi-mat-tri-nho/1060621/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.