🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nguyên Nhất là người trụ trì của chùa Thanh Linh, nhưng hàng năm ông đều du ngoạn ở bên ngoài, khi xảy ra chuyện cũng không có ở trong chùa, sau đó Hạ Uẩn Dung và ông cũng không có cơ hội gặp mặt.

Không ngờ thế mà ông lại là sư phụ của Cố Ngôn Phong, tâm tình Hạ Uẩn Dung bỗng có chút phức tạp.

"Đúng vậy." Cố Ngôn Phong ngước mắt lên nhìn ông, hỏi: "Chú biết vì sao cháu lại nhờ chú giúp cháu tìm ông ấy không?"

Hạ Uẩn giật mình, không trả lời.

"Mấy năm nay ông ấy vẫn du ngoạn ở bên ngoài, trên danh nghĩa nói là vì giúp cháu chữa bệnh. Nhưng thật ra bệnh của cháu chỉ chữa được đến mức này mà thôi, cố gắng thêm cũng vô dụng." Cố Ngôn Phong nghiêm túc nói: "Trong lúc vô tình, cháu phát hiện ông ấy vẫn luôn đi tìm Quả quýt. Từ trước tới nay ông ấy chưa bao giờ từ bỏ, vì thế chú cũng đừng từ bỏ."

Khóe môi Hạ Uẩn Dung giật giật, không nói gì.

"Yên tâm đi, có tin gì cháu sẽ báo cho chú biết." Cố Ngôn Phong vỗ tay lên vai Hạ Uẩn Dung.

Hạ Uẩn Dung đột nhiên nghe được những lời này, ký ức chôn sâu dưới đáy lòng lại bị gợi lên, không có tâm tình nói chuyện: "Vậy cảm ơn cháu... Đúng rồi, nếu cháu đã nói dối là tới đây tìm chú thì chờ lát nữa về cùng với chú đi."

"Được." Cố Ngôn Phong gật đầu: "Vốn dĩ cháu cũng không muốn ở đây lâu."

"Ừ, cháu tạm biệt với Khương Mịch trước đi." Hạ Uẩn Dung nói: "Chú còn có chút việc, xong việc sẽ gọi cho cháu sau."

Nói rồi xoay người bỏ đi.

Cố Ngôn Phong nhìn bóng ông khuất xa tầm mắt rồi mới chuẩn bị đi tìm Khương Mịch, đi được hai bước lại dừng lại.

Hôm nay đột nhiên Khương Mịch mang nước đến cho anh đúng là kỳ lạ.

"Thầy Cố." Không đợi Cố Ngôn Phong nghĩ ra đáp án, Trác Tuấn đã chạy tới.

Thật ra hắn đã đến đây từ sớm, nhưng nhìn thấy Hạ Uẩn Dung và Cố Ngôn Phong đang nói chuyện nên không dám tới quấy rầy.

"Gì vậy?" Cố Ngôn Phong hỏi.

"Anh lại lên hot search rồi." Trác Tuấn đưa điện thoại cho Cố Ngôn Phong xem.

Trên hot search có hai tiêu đề liên quan đến Cố Ngôn Phong, một cái là #Giọng hát thần tiên của Cố Ngôn Phong#, cái còn lại là #CP mưa gió đứng chung một khung hình#.

Thật ra còn một hot search nữa cũng liên quan đến anh, chỉ là không đề thẳng tên ra: #Hình ảnh CP khó quên nhất#.

#CP mưa gió đứng chung một khung hình# đứng thứ năm trên bảng hot search, #Giọng hát thần tiên# ở vị trí thứ sáu, còn #Hình ảnh CP khó quên nhất# đứng thứ mười ba.

"Hot search #Hình ảnh CP khó quên nhất# này chắc chắn là mua rồi." Trác Tuấn một bên quan sát thần sắc của Cố Ngôn Phong, một bên châm chước nói: "Em còn chưa tra ra được là ai mua, nhưng hơn phân nửa... chắc là Hàn Thư Ngọc."

Cố Ngôn Phong nhìn mấy tiêu đề hot search này, bỗng nhiên nảy ra một ý: Liệu có phải Khương Mịch nhìn thấy cái này nên mới tức giận không?

Cô ghen, vì thế mới cho anh một chén nước chanh chua lòm?

"Tại sao?" Vẻ mặt Cố Ngôn Phong không tự chủ tràn đầy nét vui mừng.

Trác Tuấn không hiểu vì sao anh lại vui vẻ nhưng vẫn nói đúng sự thật: "Đây là lần đầu anh tham gia Xuân Vãn, theo lý mà nói, lên hot search cũng là chuyện bình thường. Em đã hỏi rồi, cụm từ tìm kiếm hot search tối qua của anh là #Xuân Vãn#, hôm nay lại biến thành #Giọng hát thần tiên#, thay đổi như vậy cũng là điều bình thường. Nhưng #CP mưa gió# sáng nay mới xuất hiện, khi đó không có nhiều người lướt Weibo nên nhanh chóng lên hàng top, nhưng vì anh với Hàn Thư Ngọc không có hành động gì thân mật nên nhanh chóng bị tụt xuống. Sau đó, tiêu đề hot search #Hình ảnh CP khó quên nhất# bỗng nhiên lại xuất hiện, #CP mưa gió# lại nhanh chóng nổi lên."

"Từ kết quả này có thể suy ra, hot search #Hình ảnh CP khó quên nhất# được mua, thứ được lợi nhất chính là #CP mưa gió#. Chúng ta không mua thì còn có thể là ai được nữa?" Trác Tuấn tổng kết lại: "Hơn nữa cách làm này cũng rất thông minh, hot search #CP mưa gió# này căn bản không phải là mua, vậy nên sẽ không có ai hoài nghi, người bình thường cũng không có tâm tư nghĩ đến vấn đề này."

Cố Ngôn Phong gật đầu, đem điện thoại trả cho hắn, thoạt nhìn tâm trạng có vẻ rất tốt: "Phân tích khá lắm, có logic, tiến bộ không nhỏ."

Trác Tuấn: "....."

Mắt thấy Cố Ngôn Phong sắp định bỏ đi, hắn vội vàng đuổi theo hỏi: "Hiện tại phải làm sao đây? Xóa hot search sao?"

Cố Ngôn Phong quay đầu lại nhìn hắn một cái.

"Nếu không xóa thì sau này phải dính dáng đến cô ta mãi à? Em đã hỏi rồi, mấy năm nay có không ít nhà sản xuất muốn tìm hai người hợp tác một lần nữa đấy." Trác Tuấn không rõ ánh mắt của anh là có ý gì, chỉ đành quẫn bách nói: "Trước kia anh độc thân thì không nói, nhưng bây giờ anh với Mịch Mịch...."

Nói được một nửa, Trác Tuấn mới nhớ ra Cố Ngôn Phong và Khương Mịch không phải là yêu đương thật, nhưng hắn gần như đã quên mất. Trong khoảng thời gian này, quan hệ giữa hai người họ thật sự quá ái muội.

Trác Tuấn hơi ngập ngừng, sau đó mới nói hết: "Tuy hiện tại anh và Khương Mịch không phải là yêu đương thật sự, nhưng dẫu sao hai người cũng đã đính hôn rồi, ngộ nhỡ bị phát hiện thì sẽ ảnh hưởng không tốt." "Không phải là yêu đương thật...." Ánh mắt Cố Ngôn Phong chuyển động: "Không cần phải xóa, tôi tự có biện pháp."

Trác Tuấn có chút khẩn trương: "Thầy Cố, mặc dù em cũng mong quan hệ giữa anh và Hàn Thư Ngọc càng sạch sẽ càng tốt, nhưng mà.... nếu, nếu anh muốn phát tin giật gân gì... thì có thể thông báo với bọn em trước một tiếng được không? Để bọn em chuẩn bị tâm lý một chút."

"Yên tâm đi, không làm khó các cậu đâu." Cố Ngôn Phong nói xong liền không quan tâm tới hắn nữa, trực tiếp đi tìm Khương Mịch.

Lúc này Khương Mịch không có suất diễn, cô đang chơi trò chơi với Tô Phán, bởi vì quá nhập tâm nên căn bản không chú ý có người xuất hiện.

Cố Ngôn Phong đuổi Trình Song Song đi, yên lặng đứng sau cô một lúc, bỗng nhiên cúi đầu hỏi: "Đây là trò chơi Thập Nhất phát sóng trực tiếp phải không?"

Anh bỗng nhiên sát lại gần, giọng nói dường như kề sát lỗ tai Khương Mịch, chẳng khác nào những viên đá nóng bỏng rơi xuống khiến Khương Mịch nhảy dựng lên, điện thoại cũng trượt tay làm rơi mất ra ngoài.

Cố Ngôn Phong đã sớm có chuẩn bị, duỗi tay ra cầm lấy điện thoại của cô, nhìn thấy hình ảnh trò chơi đang bị dừng lại, nhân vật của cô bị thương ở phần đầu, ngay lập tức nó biến mất.

Khương Mịch là người còn sót lại cuối cùng của đội, cô vừa chết thì trò chơi cũng kết thúc.

Trong điện thoại truyền đến giọng nói ồn ào của Tô Phán: "Mịch Mịch, em bị sao vậy? Rớt mạng à?"

Cố Ngôn Phong nói vào trong điện thoại: "Cô cũng rớt mạng đi."

Tô Phán: "A? Dã nam nhân* này ở đâu ra vậy?"

(*Dã nam nhân: người đàn ông hung dữ, thô lỗ.)

Cố Ngôn Phong: "....."

Trực tiếp thoát khỏi trò chơi.

Lúc này Khương Mịch mới phản ứng lại, giật lấy điện thoại của mình, cau mặt nói: "Thầy Cố, sao tự nhiên anh lại xuất hiện vậy? Dọa người lắm đó."

Cố Ngôn Phong thấy cô ngoài mặt thì tỏ ra khó chịu, nhưng lỗ tai đã hồng

đỏ như máu, hiển nhiên là biết cô ngại ngùng nên ôn tồn nhỏ nhẹ xin lỗi: "Xin lỗi, là tôi sai."

Vốn Khương Mịch còn đang sợ anh tới tìm cô tính sổ nên mới cố ý đổ lỗi trước, không ngờ Cố Ngôn Phong không những không muốn tính sổ với cô mà còn đặc biệt ôn nhu, trái tim lẫn thân thể của cô lập tức mềm mại.

Hai người nhất thời không nói gì, không khí yên tĩnh đến ái muội. Cố Ngôn Phong bỗng nhiên dịch về phía trước, duỗi tay vén một lọn tóc ra sau tai cho Khương Mịch, dịu dàng nói: "Lần sau muốn chơi game nhớ phải tìm chỗ nào ít gió ấy. Em xem, tóc rối bay hết rồi, nếu bị cảm thì còn phải uống canh gừng."

Anh rất kiềm chế, đầu ngón tay không chạm vào da Khương Mịch nhưng vẫn làm nửa bên mặt cô chín hồng chín đỏ.

Khương Mịch cảm giác nửa người mình đã tê rần rần, tay chân không thể động đậy, đầu óc cũng đông cứng lại: ".... À."

Cố Ngôn Phong nhấp môi cười khẽ.

Khương Mịch bối rối gãi gương mặt nóng bừng, cúi đầu hỏi: "Chừng nào thì anh đi?"

"Lát nữa thôi, cố ý đến đây để chào tạm biệt em." Cố Ngôn Phong nói: "Em biết đấy, tôi có rất nhiều việc phải xử lý."

Khương Mịch ngẩng đầu lên, thẹn thùng nhanh hóng bay mất: "Nhanh vậy sao..."

Là cô đắc ý quá sớm rồi, Cố Ngôn Phong bận rộn biết bao nhiêu, vất vả lắm mới bớt chút thời gian qua đây cùng cô đón năm mới, cô lại chưa làm được gì cả, ngay cả nói chuyện nghiêm túc cũng chưa nói được quá hai câu.

"Đi cùng tôi một lát nhé?" Cố Ngôn Phong nhìn vẻ mặt mất mát của cô, trong lòng cũng có chút khó chịu.

Khương Mịch gật đầu: "Vâng."

Hai người đi xung quanh đoàn phim, Cố Ngôn Phong vừa nhắc đến công việc sắp tới thì Hạ Uẩn Dung đã gọi điện thoại đến.

Khương Mịch muốn tiễn anh nhưng lại bị anh ngăn lại: "Ngoài kia gió lớn, em đừng đi... Nếu không, em dùng một sợi tóc thay thế em đưa tôi đi nhé?"

Thật sự Khương Mịch chưa bao giờ nghe qua yêu cầu như thế này, cảm thấy có chút ái muội nhưng vẫn không muốn cự tuyệt, đang khó xử thì Cố Ngôn Phong nhặt một sợi tóc đen trên vai cố xuống: "Như thế này là được rồi."

Nói rồi, anh quấn tóc thành vòng tròn lên ngón áp út của mình: "Tôi đi đây, ngoan ngoãn đóng phim nhé."

Khương Mịch ngẩn ra tại chỗ nửa ngày, rốt cuộc là Cố Ngôn Phong có ý gì đây nhỉ?

Mãi đến khi điện thoại đột nhiên vang lên, cô mới phục hồi tinh thần lại.

Người gọi chính là Tạ Hiểu Toàn, khi vừa được kết nối, cô ấy đã không chờ nổi mà nói liến thoắng: "A a a a, Mịch Mịch! Nam thần đẹp trai quá đi! Hàn Thư Ngọc bị vả mặt cho sưng húp rồi phải không? Cô ta từng vì xây dựng hình tượng nữ thần mạnh mẽ nên khi phỏng vấn đã nói sẽ không bao giờ làm mấy việc như đan len cả! Hôm nay tớ nhìn thấy cô ta mặt dày dây dưa với nam thần nên cực kỳ tức giận, bây giờ thì quá vui rồi! Nhưng mà hai người đang định làm gì vậy? Chuẩn bị công khai sao? Tốt xấu gì nhớ phải báo cho tớ biết một tiếng đó, không được để tớ nghe tin rồi mới biết đâu..."

Khương Mịch nghe như vịt nghe sấm, rốt cuộc cô cũng kịp cướp lời Tạ Hiểu Toàn: "Khoan đã, cậu đang nói cái gì vậy? Một chữ tớ nghe cũng không hiểu."

Hình như là có liên quan tới Hàn Thư Ngọc?

Cố Ngôn Phong vả mặt Hàn Thư Ngọc?

"À, quên mất là cậu không xem tin tức." Sự nhiệt tình của Tạ Hiểu Toàn trong nháy mắt bị tiêu diệt, sau đó lại thúc giục nói: "Cậu mau đi xem Weibo đi, chúng ta nói chuyện này sau."

Cho dù cô không giục thì Khương Mịch cũng sẽ đi tìm, cô trực tiếp tắt điện thoại, mở Weibo lên.

Hot search #CP mưa gió đứng chung một khung hình# vẫn còn treo ở trên đó, chướng mắt thật sự.

Khương Mịch không ấn vào mà trực tiếp đi đến trang chủ của Cố Ngôn Phong, rốt cuộc cũng hiểu nguyên nhân vì sao Tạ Hiểu Toàn kích động.

Mười phút trước, Cố Ngôn Phong chia sẻ một tin lên Weibo.

[Diễn viên Cố Ngôn Phong: Không có link, đây là hàng thủ công, trên thế giới chỉ có một cái [hình ảnh][hình ảnh][hình ảnh]. @ Tôi có một đôi mắt thần kỳ: #Giọng hát thần tiên của Cố Ngôn Phong# Mọi người đều đang nghe hát, chẳng lẽ chỉ có mình tôi chú ý đến chiếc khăn quàng cổ thôi sao? Quá đẹp luôn! Cầu link bán.]

Ba tấm ảnh tương ứng với ba cách đeo G, Y, F**.

(**Phiên âm tên Cố Ngôn Phong là Gu Yùyán Feng.)

______

Ở bên Trung, khi con gái thích con trai sẽ tặng dây buộc tóc cho họ để khẳng định chủ quyền, ý như muốn nói anh này có bồ rồi, bồ ảnh là tao nên chúng mày xê ra, đại loại vậy đó. Còn trường hợp lấy tóc quấn lên người như anh Cố thì tôi đây chưa thấy bao giờ =))
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.