Trực giác mách bảo Cố Ngôn Phong rằng lời này của Khương Mịch có chút không thích hợp, nhưng lại không nói được là không thích hợp ở chỗ nào.
Mặc dù anh có tâm tư tỉ mỉ, nhưng do không biết tiền căn hậu quả nên trong lúc nhất thời cũng không nghĩ đến việc ghen. Hơn nữa Khương Mịch ở trong lòng anh còn là một cô ngốc, có khi cô còn chẳng biết ăn giấm là gì.
Vậy nên Cố Ngôn Phong chỉ cảm thấy kỳ quái: "Tại sao mới sáng sớm mà em đã ăn chanh rồi?"
Khương Mịch: ".... Có một quả chanh, nó rất bự, vừa to lại vừa tròn, nó cứ lượn lờ trước mặt em, vô cùng mê người, Tạ Hiểu Toàn cho nên em mới ăn."
Cố Ngôn Phong không hiểu ra sao: "...."
Đang nói cái gì vậy?
Tại sao từng chữ anh nghe thì hiểu, nhưng khi chúng đứng cạnh nhau thì anh nghe lại không hiểu gì?
Bất quá chuyện này cũng không quan trọng.
Quan trọng là Khương Mịch muốn ăn kẹo.
Cố Ngôn Phong sờ trong túi áo, móc ra một viên kẹo, hỏi: "Có ăn không?"
"Có." Khương Mịch vội vàng cướp lấy viên kẹo, nhưng không biết làm thế nào mà xé mãi không ra.
Cố Ngôn Phong thấy cô sắp phát hỏa đến nơi, đành lấy viên kẹo về, xé nó ra giúp cô.
Khương Mịch nhét viên kẹo vào trong miệng, hương vị ngọt ngào lan tỏa trong khoang miệng, từ đầu lưỡi đến cuống họng đều ngọt ngào, tâm tình bỗng trở nên tốt hơn.
"Cảm ơn thầy Cố nha." Khương Mịch xua xua tay với Cố Ngôn Phong, rất hài lòng mà quay về phòng trang điểm.
Cố Ngôn Phong từ đầu đến cuối không hiểu chuyện gì đang diễn ra: "....."
Quả nhiên tâm tư phụ nữ như mò kim đáy biển, cho dù là tâm tư cô gái trẻ cũng làm người ta đoán không ra.
Bất quá cũng không sao, dỗ được là được rồi.
Cố Ngôn Phong xoay người, đi tìm Gia Vĩ.
Bởi vì có Cố Ngôn Phong đến đây, hơn nữa Gia Vĩ đã khôi phục lại trạng thái hào hứng nên đoàn phim cũng nhanh chóng yên bình trở lại.
Sau khi nghe tin Cố Ngôn Phong đóng vai nhân vật khách mời, đa số người trong đoàn phim, đặc biệt là diễn viên mới đều không chờ nổi mà vây quanh khu vực diễn.
Đây chính là Cố Ngôn Phong đó! Năm 18 tuổi đã đạt được danh hiệu ảnh đế nhờ bộ phim điện ảnh đầu tiên. Những tác phẩm sau này luôn được người ta khen ngợi, nhận được vô vàn giải thưởng, vòng trong vòng ngoài đều phải công nhận anh là nam thần. Có thể ở tại hiện trường xem anh đóng phim, đối với một người mới mà nói thì chẳng khác nào trúng giải độc đắc cả.
"Thầy Cố." Ánh mắt nóng bỏng của Khương Mịch di chuyển lên người Cố Ngôn Phong, giúp anh điều chỉnh lại quần áo: "Thầy Cố cố lên nhé!"
Những người còn lại cũng nói theo: "Thầy Cố cố lên."
Hành động này Khương Mịch không khiến người khác hoài nghi.
Thật ra lần đầu tiên Cố Ngôn Phong đến đoàn phim, khi anh thể hiện rằng mình rất quen thân với Khương Mịch thì cũng đã từng có người nghi ngờ rồi, nhưng thái độ của Cố Ngôn Phong quá bình thản khiến người khác không thể nào suy nghĩ nhiều.
Bởi vì bất kể là thân phận, địa vị hay tuổi tác, hai người đều có một sự chênh lệch nhất định. Vậy nên nếu có người nghi ngờ quan hệ của bọn họ thì cũng sẽ không nghĩ đến quan hệ yêu đương, chỉ có loại cảm giác giống như bao dưỡng mà thôi. Nhưng bao dưỡng cũng không phải là chuyện gì tốt, người bình thường đều sẽ giấu giếm, hoặc không thì cũng là cậy sủng sinh kiêu, chứ không bình thản như bọn họ, khiến người khác không thể suy nghĩ linh tinh được.
Cố Ngôn Phong liếc nhìn Khương Mịch một cái, không hiểu sao cứ có cảm giác hôm nay cô không được bình thường.
Đúng là hôm nay Khương Mịch đã cố ý. Cô chỉ hận không thể nói cho mọi người biết quan hệ giữa cô và Cố Ngôn Phong không hề đơn giản như vậy. Nhưng cô vẫn không dám nói, sợ ảnh hưởng đến danh dự của anh, vì thế chỉ dám làm một vài động tác ám chỉ, hàm súc đến mức gần như không ai phát hiện ra tâm tư của cô.
"Tuyên thệ chủ quyền đấy à?" Tạ Hiểu Toàn là người duy nhất nhìn ra suy nghĩ của cô, cô nàng lắc đầu thở dài nói: "Không ngờ cậu không phải là một hũ mật, mà là một hũ giấm đấy. Bây giờ tớ đã có thể tưởng tượng cuộc sống của nam thần sau khi kết hôn rồi, thật đáng thương..."
Khương Mịch: "......"
Cô lười tranh cãi với Tạ Hiểu Toàn, làm bộ lỡ đãng nhìn sang Ngu Bạch.
Từ sau chuyện của Bách Mặc, tâm trạng của Ngu Bạch vẫn luôn không ổn, muốn đến bệnh viện xem thử nhưng những người bên cạnh đều ngăn cản, sợ quan hệ của bọn họ bị bại lộ.
Cô ta lo lắng cho Bách Mặc nên ngay cả tâm tư tranh đấu với Khương Mịch cũng không có.
Lúc này nhìn thấy Cố Ngôn Phong được hoan nghênh như vậy, địa vị của Khương Mịch ở đoàn phim cũng ngày càng leo cao, Ngu Bạch vừa lo vừa cảm thấy không ổn chỗ nào đó.
"Bạch Bạch." Trợ lý phía sau lặng lẽ kéo ống tay áo cô ta.
Ngu Bạch quay đầu lại hỏi: "Sao thế?"
"Bách Mặc tới rồi." Trợ lý nói.
Ngu Bạch cực kì vui vẻ.
"Suỵt." Trợ lý vội vàng ra hiệu bảo cô ta không được làm người khác chú ý: "Cậu ấy chỉ muốn gặp một người thôi."
Trái tim Ngu Bạch nhảy liên hoàn: "Cậu ấy đang ở đâu?"
"Đi thôi." Trợ lý nhìn khắp xung quanh, sau khi xác định mọi người đều đang nhìn Cố Ngôn Phong, không ai chú ý tới bọn họ thì mới kéo theo Ngu Bạch im hơi lặng tiếng rời đi.
Tại bãi đỗ xe của đoàn phim, trợ lý dẫn Ngu Bạch đến một chiếc xe việt dã màu đen kiểu thấp.
Cửa xe mở ra từ bên trong, Ngu Bạch thấy Bách Mặc vẫn còn nguyên vẹn ngồi trong xe thì vui mừng đến mức phát khóc, luống ca luống cuống vào trong xe ôm chặt Bách Mặc, hốc mắt bỗng nhiên đỏ bừng.
"Không sao nữa rồi, đừng khóc..." Bách Mặc hôn lên trán cô ta: "Ngoan..."
Hắn không nói thì thôi, chứ vừa mở miệng một cái là nước mắt Ngu Bạch đã rơi xuống: "Tớ sắp bị dọa chết rồi đó, cái đèn cao như vậy mà rơi xuống, đập vào cậu..."
"Tớ may mắn, không bị làm sao cả, không tin thì cậu tự xem đi." Bách Mặc cúi đầu xuống, để Ngu Bạch tự mình kiểm tra.
Bị đập đau như vậy mà trên đầu hắn không nổi lên cục u nào, ngay cả miệng vết thương cũng không có, da cũng không bị rách.
Nếu đổi lại là những người khác, nói không chừng bọn họ sẽ hoài nghi, nhưng Ngu Bạch giờ đây đang bị hắn làm cho mê muội nên chỉ nhẹ nhàng thở phào: "May là cậu không sao, may quá..."
"Vậy cậu đã yên tâm chưa?" Bách Mặc lau nước mắt cho cô ta: "Hai ngày này phía bên đoàn phim không có động tĩnh gì chứ?"
"Đạo diễn mời hòa thượng ở chùa Thanh Linh đến trừ tà, Cố Ngôn Phong cũng tới đây, anh ta còn chuẩn bị đóng vai khách mời thầy Đỗ nữa, bây giờ mọi người đều yên tâm hơn nhiều rồi." Ngu Bạch dựa vào người Bách Mặc, nói tất cả những chuyện xảy ra ở đoàn phim với hắn: "Lúc trước cậu nói có lẽ cậu không quay phim tiếp được nữa là có ý gì?"
"À, đúng rồi, cậu lấy điện thoại của cậu ra đây đi." Bách Mặc duỗi tay ra nói.
Ngu Bạch bĩu môi, dù không can tâm tình nguyện nhưng vẫn nghe lời đưa điện thoại qua: "Rốt cuộc là sao vậy?"
"Chẳng phải bỗng dưng bị thương tận hai lần sao? Công ty sợ xảy ra chuyện nên cho tớ đi bói một quẻ, nói tớ tương khắc với đoàn phim. Nếu tiếp tục ở đó thì có khả năng sẽ ảnh hưởng tới tính mạng." Bách Mặc vừa bấm điện thoại vừa nói.
Ngu Bạch vốn không tin mấy chuyện kiểu này, nhưng nghe đến câu "ảnh hưởng tới tính mạng" thì lại không dám không tin: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Hủy hợp đồng thôi." Bách Mặc cất điện thoại đi.
Ngu Bạch rất muốn đóng phim chung với hắn, nghe vậy thì có hơi khó chịu, nhưng vẫn đau lòng cho hắn nên chỉ đành hỏi: "Nhưng mà... liệu đoàn phim có đồng ý không?"
"Tớ mới là người bị hại, bọn họ có lí do gì mà không đồng ý?" Bách Mặc vỗ vai cô ta: "Vì thế cậu đừng để người khác biết tớ không sao cả, nói tớ bị nghiêm trọng một chút thì đoàn phim mới không làm tớ khó xử. Dù sao mấy chuyện mê tín kiểu này cũng có rất ít người tin, thật ra tớ cũng không tin lắm, nhưng công ty đã nói thì không thể không nghe được. Hơn nữa tớ cũng sợ liên lụy đến đoàn phim, lụy lụy đến cả cậu..."
"Đừng, mấy chuyện như thế này bắt buộc phải tin." Hắn mới nói vậy thôi mà Ngu Bạch đã hoàn toàn tin tưởng: "Nếu không thì tớ cũng không quay nữa... Tớ đi theo chăm sóc cậu...."
"Đồ ngốc." Bách Mặc xoa đầu cô ta: "Bên cạnh tớ còn có biết bao nhân viên công tác, còn thiếu người chăm sóc sao? Kịch bản và đoàn phim này không tệ, nếu cậu nghiêm túc quay phim thì rating sẽ rất cao, khi ấy chắc chắc cậu sẽ hot, không uổng phí cơ hội lúc trước tớ tranh thủ giúp cậu đâu."
Trong lòng Ngu Bạch vẫn khó chịu: "Nhưng mà không có cậu ở đoàn phim, tớ cảm thấy không thú vị..."
"Tại sao lại không được?" Bách Mặc kéo tay cô ta đặt lên lồng ngực mình: "Cảm nhận được không? Nó vẫn luôn ở bên cạnh cậu."
Gương mặt Ngu Bạch ngay lập tức đỏ bừng: "Nói linh tinh cái gì thế? Tớ đang nói chuyện nghiêm túc với cậu mà." "Tớ cũng đang nói nghiêm túc đấy, chú ý đóng phim đi, ừm... cũng coi như là giúp tớ một việc." Bách Mặc nói.
Ngu Bạch ngay lập tức chú ý tới: "Tớ có thể giúp cậu chuyện gì?"
Bách Mặc nghĩ ngợi rồi đáp: "Cậu giúp tớ chú ý tới đoàn phim, xem sau khi tớ bỏ đi có ai nói xấu sau lưng tớ không."
Ngu Bạch nhìn Bách Mặc, trong lòng bỗng trở nên mềm mại.
Yêu cầu gì vậy chứ? Căn bản là vô nghĩa. Hắn chỉ là hi vọng cô có thể chuyên tâm đóng phim, không cần vì hắn mà lãng phí cơ hội mà thôi.
"Cậu yên tâm đi, tớ sẽ làm thật tốt." Ngu Bạch vô cùng cảm động, trịnh trọng thề thốt: "Nhất định sẽ không để cậu mất mặt đâu."
Bách Mặc hài lòng gật đầu.
Ngày thứ ba sau khi Bách Mặc bị thương, người đại diện của hắn và lãnh đạo trong công ty tới đoàn phim một chuyến.
Mấy người phụ trách trong đoàn phim cũng ở đây, hai bên nói chuyện với nhau suốt mấy giờ đồng hồ.
Sau đó, Bách Mặc cười tủm tỉm rời đi, dáng vẻ thoạt nhìn như rất vừa lòng.
Sau khi Gia Vĩ tiễn người rời đi cũng cười tủm tỉm, trực tiếp gọi Trần Thâm Thần vào phòng đạo diễn họp.
Trần Thâm Thần vừa vào cửa đã nơm nớp lo sợ nói: "Ngại quá đạo diễn Gia, sáng hôm nay biểu hiện của tôi không tốt, trưa nay tôi đã nghiêm túc học hỏi, chiều nay chắc chắn có thể qua."
Trước khi nhóm của Bách Mặc tới, trùng hợp là đoàn phim đang quay cảnh của Trần Thâm Thần với Khương Mịch, Trần Thâm Thần bị NG rồi nhóm đạo diễn mới đi tới phòng họp.
Gia Vĩ bị thái độ này của hắn làm cho bật cười: "Không phải gọi cậu tới để mắng cậu, NG cũng là chuyện thường mà. Tôi gọi cậu tới đây để cho cậu một cơ hội diễn nam chính, không biết cậu có dám không?"
"Diễn nam chính ư?" Trần Thâm Thần vô cùng kinh ngạc, lại có chút lo lắng: "Vậy Bách Mặc... không sao chứ?"
"Không sao, không có việc gì đâu." Gia Vĩ không vội nói thẳng: "Cậu cứ trả lời tôi cái đã, nếu cho cậu một cơ hội thì cậu có dám diễn không?"
Trần Thâm Thần nghiêm túc tự hỏi trong chốc lát, sau đó đứng thẳng lưng nói: "Diễn!"
"Tốt lắm." Gia Vĩ rất hài lòng.
Lúc bấy giờ ông ta mới nói chuyện Bách Mặc hủy bỏ hợp đồng và chuyện sửa đổi kịch bản ra. Đương nhiên tại sao lại hủy hợp đồng thì Gia Vĩ không nói rõ, chỉ nói kết quả.
Thật ra Trần Thâm Thần cũng không phải kẻ ngốc, nhân viên bên công ty Bách Mặc mới tới sáng nay mà Gia Vĩ đã sửa xong hết mọi kịch bản, điều đó chứng tỏ ông ta đã sự chuẩn bị từ trước.
Hay nói cách khác, bọn họ vốn đã muốn chỉ định hắn diễn nam chính từ lâu rồi.
Là một người mới, tiền bạc và sự nổi tiếng sau này mới có, đối với Trần Thâm Thần mà nói, lúc này đã đạt được sự tín nhiệm thì chính là thứ quý giá nhất.
"Cảm ơn đạo diễn đã tin tưởng." Lần này Trần Thâm Thần không cần suy xét thêm nữa mà trực tiếp khom lưng xuống 90 độ: "Tôi nhất định sẽ dùng toàn lực để diễn trọn vẹn hai nhân vật này."
"Không tệ, thái độ này tôi rất thích, người trẻ tuổi phải không sợ khiêu chiến, phải có lí tưởng." Gia Vĩ vỗ vỗ bờ vai của hắn, sau đó cũng không quên nhắc nhở nhẹ nhàng: "Không chỉ có tôi thôi đâu, mọi người đều rất tín nhiệm cậu. Chẳng hạn như thầy Cố chính là người đã đề cử cậu, còn chuyện nam chính với nam phụ là anh em sinh đôi thì chính là ý của Khương Mịch. Có nhiều người ủng hộ cậu như vậy, cậu nhất định phải nắm chắc cơ hội đó."
"Thầy Cố và Khương Mịch sao?" Trần Thâm Thần rất kinh ngạc.
Gia Vĩ gật đầu.
Bước từ phòng họp ra, Trần Thâm Trần thấy Khương Mịch đang ở ngoài sân nghỉ ngơi, có vài cô gái vây xung quanh bên người cô, bước chân hắn hơi dừng lại.
Hắn còn nhớ rõ, hôm đó tuyển chọn ở trường học, bởi vì Khương Mịch cũng là người mới nhưng lại được điều động nội bộ làm nữ chính nên khi ấy đã có rất nhiều người bất mãn với cô, bàn tán sau lưng các kiểu. Vì thế tối ngày hôm đó khi mở tiệc liên hoan, bọn họ liền cố ý không gọi Khương Mịch và Tạ Hiểu Toàn cùng đi.
Lúc ấy Trần Thâm Thần đơn thuần chỉ cảm thấy Hạ Uẩn Dung chọn Khương Mịch nhất định là có lí do riêng, hơn nữa Khương Mịch cũng không có mấy hành động gì quá phận, hình tượng còn rất giống với Lê Lạc Lạc nữa. Vì thế khi chạm mặt nhau ở Thái Tân hắn mới chủ động chào hỏi, còn vờ như vô tình giúp Khương Mịch giải vây.
Sau đó khi Cố Ngôn Phong bị Ngu Bạch hỏi trước mặt mọi người, hắn cũng cố ý ngắt lời. Thật tình hắn làm vậy cũng không phải vì muốn lấy lòng ai cả, chỉ đơn giản là cảm thấy diễn xuất của Khương Mịch rất tốt, vì thế chuyện Hạ Uẩn Dung điều động nội bộ cũng không có vấn đề gì. Ngay cả chuyện sinh hoạt cá nhân của bọn họ cũng không liên quan đến những người khác.
Nhưng Trần Thâm Thần lại không nghĩ tới cứ như vậy tạo thành một mối duyên tốt, tạo cho mình một cơ hội tốt.
Trong lòng hắn hiểu rõ, bộ phim này được xây dựng khá tốt, ngay cả khi Bách Mặc bỏ đi thì cũng có một đống người tranh giành vai nam chính. Nhưng cuối cùng đoàn phim vẫn quyết định chọn hắn, còn sửa lại kịch bản giúp hắn có thêm nhiều cảnh diễn, đó đều là công lao của Cố Ngôn Phong và Khương Mịch chứ không hề đơn giản giống như những gì Gia Vĩ nói.
Trước kia hắn chỉ cảm thấy Khương Mịch có diễn xuất tốt, bây giờ mới hiểu nhân phẩm của cô lại càng tốt hơn. Trong suốt thời gian ở đoàn phim, chuyện gì hắn cũng đã trải qua, Trần Thâm Thần biết cảnh diễn có tầm quan trọng đối với một diễn viên đến nhường nào, ngay cả Bách Mặc đang hot vô cùng cũng phải so đo thì tại sao người có bối cảnh như Khương Mịch lại không làm như thế?
Khó trách có nhiều người ban đầu có thành kiến với cô đều chậm rãi thay đổi định kiến, thích chơi cùng Khương Mịch.
Không chỉ vì cô có quan hệ với Hạ Uẩn Dung và Cố Ngôn Phong, là người mà Hạ Uẩn Dung che chở mà quan trọng nhất vẫn là mị lực của cô.
"Mọi người đang nói gì vậy?" Trần Thâm Thần đi qua hỏi. Khương Mịch thấy hắn bước ra từ phòng họp thì biết mọi chuyện đã ổn thỏa, nháy mắt với hắn mấy cái, ý bảo hắn đừng nói chuyện lung tung.
Ban nãy Gia Vĩ cũng đã nhắc nhở Trần Thâm Thần rồi, hắn biết nặng biết nhẹ nên một chữ cũng không nhắc tới.
Đám người hàn huyên trong chốc lát, sau khi Gia Vĩ đi tới nói chuẩn bị quay thì mới bắt đầu tản ra.
Khương Mịch và Trần Thâm Thần bước vào hậu trường, quay nốt cảnh buổi sáng chưa quay xong.
"Cảm ơn cậu." Lúc này Trần Thâm Thần mới có cơ hội cảm ơn với Khương Mịch: "Đạo diễn Gia đã nói với tôi rồi."
"Tôi chỉ đưa ra ý tưởng, còn người thật sự xem trọng cậu chính là nam thần của cậu." Khương Mịch cười nói: "Nếu cậu muốn thì tôi sẽ cảm ơn anh ấy thay cậu cho."
Trần Thâm Thần trịnh trọng gật đầu: "Tôi đều muốn cảm ơn hai người."
Khương Mịch cũng không nói nhiều nữa: "Vậy cố gắng đóng phim cho tốt đi, để cho mọi người biết chúng ta dù là người mới cũng có thể làm ra được một tác phẩm tốt."
Ý chí chiến đấu bỗng hiện lên trong mắt Trần Thâm Thần: "Nhất định là như vậy rồi!"
Bởi vì bộ phim này đa phần đều là người mới nên trước khi khởi quay không được cọ nhiệt, không được quảng bá. Ngay cả fans của Bách Mặc cũng chỉ biết hắn tham gia một bộ phim thanh xuân vườn trường thôi, còn tin tức cụ thể chỉ đều là dự đoán.
Bây giờ sửa đổi, đoàn phim lại muốn công bố một phen.
Trước kia có Bách Mặc thì bộ phim.này coi như bảo đảm được rating, nhưng sau khi hắn bỏ đi, đoàn phim bị chấn động không nhỏ.
Khương Mịch âm thầm quan sát, phát hiện Ngu Bạch không hề kinh ngạc chút nào, hiển nhiên là đã được biết trước.
Buổi tối sau khi kết thúc công việc, Khương Mịch gõ cửa phòng Cố Ngôn Phong.
Mặc dù mấy ngày nay Cố Ngôn Phong vẫn ở đoàn phim, nhưng do có quá nhiều chuyện xảy ra nên hai người cũng không có nhiều cơ hội đơn độc nói chuyện.
Bây giờ Bách Mặc đã rời khỏi đoàn phim, ngày mai Cố Ngôn Phong sẽ phải đi.
Sau này bọn họ vẫn phải nhìn chằm chằm hành tung của Bách Mặc, vừa theo dõi hắn vừa phải đuổi kịp tiến độ đóng phim, thời gian gặp mặt sẽ không có nhiều.
Hiếm lắm mới có dịp tối hôm nay Cố Ngôn Phong không phải đi xã giao, Khương Mịch đã xác định được mình thích anh nên đương nhiên sẽ không bỏ qua thời gian ở chung quý giá này.
"Sao em lại tới đây?" Cố Ngôn Phong mới vừa tắm xong, tóc vẫn còn đang ướt dầm dề.
Khương Mịch khịt mũi: "Có ý gì đấy? Em không thể tới đây sao? Chẳng lẽ trong phòng anh có người?"
"Nói linh tinh cái gì vậy?" Cố Ngôn Phong buồn cười lắc đầu rồi kéo cô vào phòng: "Vốn dĩ tôi định sấy tóc xong sẽ sang tìm em, không ngờ em lại tới đây."
Những lời này nghe rất vui tai, đôi mắt Khương Mịch cong lên, xung phong nhận việc mà nói: "Em sấy giúp anh."
Cố Ngôn Phong ho khụ một tiếng: ".... Không sao đâu, không cần."
Khương Mịch làm sao sẽ nghe lời anh chứ, cô chậm rãi đi qua cầm máy sấy, sau đó ấn Cố Ngôn Phong ngồi xuống ghế sô pha: "Ngồi đi."
Cố Ngôn Phong hơi ngập ngừng, cuối cùng vẫn nghe theo cô.
Nhưng mà vài giây sau, anh đã bắt đầu hối hận.
Muốn sấy tóc cho anh, đương nhiên không thể cách anh quá xa được, Khương Mịch gần như đã đứng sát vào người anh.
Cô cũng vừa mới tắm xong, trên người còn mang theo mùi hương sữa tắm quen thuộc, rất giống với mùi hương trên người anh, những cũng không giống hoàn toàn.
Trên người Khương Mịch có một mùi mà Cố Ngôn Phong không thể miêu tả nổi, có chút nhàn nhạt ngòn ngọt, dù sao cũng rất dễ ngửi.
Nhưng đấy là mùi dễ ngửi cửa ngày thường, còn giờ phút này nó bỗng trở nên vi diệu.
Ngón tay nhỏ mềm mại của Khương Mịch không ngừng di chuyển qua tóc anh, chạm lên da đầu, qua mỗi nơi đều giống như đốt lửa, quả thực giống như hương vị mê người này, làm người ta muốn dày vò.
Cố Ngôn Phong chuyển đổi dáng ngồi, nhịn trong chốc lát, rốt cuộc không nhịn nổi nữa mới kéo Nhương Mịch ra: "Đừng như vậy nữa...."
Tóc vẫn chưa sấy xong, nhưng mặt và lỗ tai của Cố Ngôn Phong đều bị gió thổi cho đỏ lên, khiến người ta nảy sinh cảm giác giống như anh đang thẹn thùng.
Khương Mịch chưa bao giờ nhìn thấy Cố Ngôn Phong như vậy nên nhất thời quên mất mình muốn nói gì, cứ lẳng lặng nhìn anh chằm chằm, có chút thất thần.
Cố Ngôn Phong vẫn còn đang nắm tay Khương Mịch, tầm mắt hai người đối diện với nhau, bỗng nhiên anh lại có cảm giác làn da trên lòng bàn tay giống như bị keo dính lại, dứt mãi không ra.
Yết hầu Cố Ngôn Phong khẽ lăn lộn, Khương Mịch không tự chủ được liếm môi.
Ánh mắt Cố Ngôn Phong trầm xuống, đầu ngón tay theo bản năng dùng sức....
"Bịch bịch bịch."
Tiếng đập cửa thình lình vang lên phá tan không khí ái muội.
Cố Ngôn Phong đột nhiên đứng lên, buông tay Khương Mịch ra, quay đầu bước ra cửa: "Tôi đi xem ai tới."
Khương Mịch hung hăng thở phì phò, ôm ngực ngã ở trên sô pha.
Vừa rồi trong nháy mắt kia, cô có cảm giác như Cố Ngôn Phong muốn cô...
Cô lén nhìn sang Cố Ngôn Phong đang bước vội vàng ra cửa.
Tối nay tinh thần anh không được tập trung, vậy nên chưa kịp nhìn qua lỗ mắt mèo mà đã trực tiếp mở cửa: "Ai v..."
Chỉ phát ra một tiếng, Cố Ngôn Phong liền dừng lại.
Trước cửa là một cô gái trạc tuổi Khương Mịch, chỉ mặc váy ngủ. Cổ áo của váy ngủ rất thấp, vạt áo mỏng nhẹ, để lộ ra đôi chân thon dài.
Thế này là muốn làm gì, không cần nói cũng biết.
Đôi mày Cố Ngôn Phong cau lại, không muốn nói gì mà trực tiếp đóng cửa.
Cô gái kia cũng không phải dạng vừa, nâng một chân lên chen vào cánh cửa, dùng cơ thể của mình ngăn cản Cố Ngôn Phong.
"Thầy Cố, anh đừng vội, nghe em nói hết đã." Cô gái nhanh nhảu nói.
"Không cần phải nói gì hết." Cố Ngôn Phong vô cùng tức giận, trước kia đóng phim, mấy ám chỉ kiểu này anh đã nhận được nhiều không kể xiết, ám hiệu kiểu nào cũng đã từng có người sử dụng, nhưng lì lợm la liếm giống như người này thì thật sự là lần đầu tiên anh nhìn thấy: "Chúng ta không quen biết, cũng không có chuyện gì cần phải nói với nhau, nếu là chuyện của đoàn phim thì mời cô đi tìm người phụ trách."
Anh nói rồi muốn lôi cô gái kia ra ngoài.
"Tôi biết quan hệ của anh với Khương Mịch!" Trong tình thế cấp bách, cô gái đó đành hét lên.
Động tác trong tay Cố Ngôn Phong hơi dừng lại, ánh mắt dần trở nên nguy hiểm.
Nhưng cô gái kia hiển nhiên không ý thức được điều này, thấy anh dừng lại thì ngay lập tức kịch liệt tự đề cử mình: "Thầy Cố, anh xem em đều trẻ tuổi xinh đẹp giống như Khương Mịch, dáng người còn tốt hơn cả cô ấy nữa..."
"Cô nói ai dáng người không tốt hả?" Khương Mịch không thể nhịn nổi nữa, chui ra từ phía sau Cố Ngôn Phong, dùng một tay đẩy cô gái kia ra khỏi cửa: "Cút ngay!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]