🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Edit: Cẩm.

"Cô không biết sao?" Trác Tuấn nhìn thoáng ra bên ngoài, nghi ngờ hỏi: "Cô là fans của Bách Mặc?"

"Không phải." Khương Mịch che mặt lại, xấu hổ muốn điên lên rồi: "Bách Mặc là bạn cùng lớp với tôi."

"Cùng..." Trác Tuấn sửng sốt trong giây lát, bỗng nhiên nói: "Không đúng, tôi nghe nói sinh nhật lần này Bách Mặc sẽ mời toàn bộ các bạn trong lớp cơ mà, tại sao cô lại không biết?"

Khương Mịch khổ sở không nói nên lời: "Tôi, tôi biết, nhưng mà..."

"Là em không muốn tham gia?" Cố Ngôn Phong tinh ý nhận ra bầu không khí khác thường.

Anh biết Khương Mịch và Bách Mặc học cùng trường với nhau, nhưng anh không ngờ bọn họ vậy mà lại cùng lớp.

Là sơ suất của anh rồi.

Thật ra cẩn thận ngẫm lại, ngay cả khi không phải bạn cùng lớp nhưng lúc trước Khương Mịch ở trường bị bắt nạt như vậy, cũng chưa có người nào đứng ra giúp đỡ cô, nên không có khả năng cô sẽ thích đi tham dự tiệc sinh nhật của bất kỳ một ai đó.

Anh nên sớm nghĩ đến việc này mới phải.

"Vậy chúng ta về thôi." Cố Ngôn Phong lập tức nói.

"Không cần đâu." Dưới tình thế cấp bách, Khương Mịch chỉ có thể cầm tay cản anh lại.

Sớm chiều sống chung với anh một thời gian, cô đã có một sự hiểu biết nhất định đối với anh. Một là không đồng ý, hai là đồng ý rồi nhất định sẽ làm, anh không phải dạng người không tuân thủ lời hứa. Bây giờ rõ ràng anh đã đồng ý với người ta rồi, nếu như đổi ý sẽ làm mất hình tượng.

"Không có gì đâu, tôi..." Cố Ngôn Phong còn muốn khuyên giải, đột nhiên cửa xe bị một lực từ bên ngoài gõ vào.

Anh đỗ xe ở chỗ này khá lâu nên gây ra sự chú ý không nhỏ, khiến Bách Mặc đích thân tự mình ra đón tiếp.

"Thầy Cố, có thể khiến anh đích thân tới đây, em thật sự rất vui..." Khi Bách Mặc nhìn thấy Khương Mịch ngồi trong xe thì cũng trợn tròn mắt.

Việc đã đến nước này thì cũng không thể làm trò rời đi được, Cố Ngôn Phong đành phải xuống xe.

"Từ từ thôi." Anh rất ga lăng mà đỡ Khương Mịch xuống.

Bách Mặc trong lòng mang tâm tình phức tạp, nhưng ngoài mặt vẫn nhanh chóng lộ ra vẻ mặt tươi cười: "Khương Mịch, cậu đúng là lắm trò thật đấy."

Cả người Khương Mịch run lên rồi lại hạ xuống: "... Bất ngờ không?"

Bách Mặc cong mi mắt: "Có."

Mấy người họ cùng nhau tiến vào đại sảnh.

"Chào thầy Cố."

"Thầy Cố, anh đến rồi sao?"

"Lâu quá không gặp rồi, thầy Cố."

.....

Cố Ngôn Phong vừa xuất hiện liền giống như thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, Khương Mịch vốn dĩ đang đi bên cạnh anh cũng phải lui ra vài bước.

Vốn ban đầu cô cho rằng khách khứa tham dự sinh nhật của Bách Mặc phần lớn sẽ là bạn học, bây giờ mới phát hiện sảnh khách sạn đã bị chia thành hai nửa bởi một hàng hoa tươi.

Một bên là của nghệ sĩ, minh tinh giới giải trí, một bên là của các bạn học.

Thoạt nhìn mới đầu tưởng đặt như vậy để trang trí, thật ra chính là hi vọng hai bên không có liên quan với nhau.

Khương Mịch cảm thấy như vậy có chút buồn cười, đã thế thì hắn mời các bạn học làm gì?

"Em tự đi đâu đó chơi đi, không cần phải xen vào chuyện của người khác, cần gì thì gọi cho tôi." Cố Ngôn Phong còn phải ứng phó với rất nhiều người nên nói khẽ với Khương Mịch.

Vì thế các vị khách xung quanh anh lúc này mới chú ý tới cô, lập tức trở nên nhiệt tình hơn vừa nãy.

"Tiểu tiên nữ này ở đâu ra vậy?"

"Em gái này rất xinh nha."

"Thầy Cố, vị này là..."

.....

Thấy Cố Ngôn Phong không có ý muốn giới thiệu mình, Khương Mịch liền biết ý mỉm cười gật đầu, xoay người rời đi.

"Khương Mịch." Bách Mặc ở bên cạnh đuổi theo.

Khương Mịch vừa thấy hắn thì cảm thấy hơi đau đầu: "À... sinh nhật vui vẻ."

"Cảm ơn." Bách Mặc nói: "Tôi rất thích bất ngờ này của cậu."

Khương Mịch: "..."

Đó là vì để tránh xấu hổ nên cô mới nói ra thôi mà.

"Thật ra tôi..."

"Cậu có muốn đi qua chào hỏi các bạn trước không?" Chưa kịp để cô nói hết, Bách Mặc đã đánh gãy lời cô: "Tôi đưa cậu qua đó."

Bởi vì Khương Mịch đi theo Cố Ngôn Phong vào cho nên nơi họ đang đứng là bên phía nghệ sĩ.

Trên thực tế, họ vẫn có thể nhìn thấy cả hai phía. Lúc này ở bên kia có không ít bạn học đang chỉ trỏ cô.

Khương Mịch suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Không cần."

Ngay từ đầu cô đã không có cảm tình với những người bạn cùng lớp này rồi, và cũng sẽ không có thêm cuộc gặp gỡ nào trong tương lai, chưa kể trước đó cô đã từ chối hắn công khai nên bây giờ cô đi qua đó làm gì? Muốn tăng thêm đề tài câu chuyện của bọn họ chắc?

"Tôi đưa cậu..."

"Bách Mặc." Bách Mặc còn chưa nói xong đã bị một người phụ nữ vội vàng chạy tới cướp lời.

Cô ấy liếc mắt nhìn Khương Mịch một cái, mỉm cười xin lỗi, sau đó thấp giọng nói vài câu với Bách Mặc.

Khương Mịch mơ hồ nghe được cái gì mà đạo diện tới, kêu Bách Mặc đi đón tiếp.

"Cậu có việc thì mau đi đi, không cần lo cho tôi đâu." Khương Mịch cũng gấp gáp nói với Bách Mặc.

Bách Mặc gật đầu: "Vậy cậu cứ tự nhiên nhé, không cần câu nệ, có gì thì tìm tôi."

Khương Mịch nhẹ nhàng thở phào một hơi, nhìn đám đông đang xì xào nói chuyện với nhau thì lặng lẽ đến khu bày đồ ăn.

Từ nhỏ cô đã trải qua không ít những buổi party kiểu này, đại đa số khách tham gia tới đây đều vì mục đích mở mộng mối quan hệ, tìm kiếm cơ hội hợp tác. Cho nên cô trốn đi ăn như vậy cũng chẳng sợ bị ai phát hiện.

Nhưng cô quên mất rằng có một số ít người đến là vì nể mặt, bọn họ cũng sẽ không vội vàng đi xã giao.

Chẳng hạn như Cố Ngôn Phong lúc này đang ngồi một góc trên ghế sô pha, vừa lúc đưa mắt nhìn về phía khu ăn uống.

Bách Mặc đang là nhân vật nổi tiếng cho nên điều kiện tổ chức sinh nhật cũng sẽ rất cao, cho dù là thức ăn hay rượu cũng đều là hảo hạng.

Khương Mịch cầm khay đi từ khu hải sản đến khu món ăn dân dã, sau đó lại đi qua khu thức ăn chay... Bước chân đi liên tục chưa từng dừng lại, cũng không biết rốt cuộc cô muốn ăn cái gì.

Tựa hồ như Cố Ngôn Phong rất hứng thú mà thay đổi dáng ngồi, anh nghiêng người ngồi đối diện với người đang nói chuyện với anh, làm người đó lập tức mừng rỡ, âm lượng cũng cao lên vài phần.

Cuối cùng Khương Mịch dừng lại ở một khu làm Cố Ngôn Phong kinh ngạc – khu gà rán.

Mặc dù anh biết cô rất thích ăn thịt nhưng mà gà rán thì có gì mà ngon? Thậm chí anh còn cho rằng nó không nên xuất hiện ở chỗ này.

Nhưng hiển nhiên Khương Mịch không nghĩ vậy.

Cô gắp một miếng đùi gà mà đưa lên miệng cắn, sau đó ngay cả đuôi mắt cũng tràn ngập sự sung sướng.

Rất nhanh cô lại gắp thêm một miếng, hai miếng, ba miếng nữa... Cô hình như không biết ngại là gì, còn đưa mắt liếc xung quanh một vòng, thấy không có ai chú ý tới bên này thì trực tiếp đưa tay ra, lần này hơi do dự nên cô chỉ gắp có một miếng.

Cố Ngôn Phong không nhịn được mà bật cười, tiếng cười khẽ làm cho tất cả mọi người xung quanh đều nhìn sang đây.

"Không có gì, mọi người cứ tiếp tục đi." Anh đưa tay trái lên đặt ở khoé môi, làm bộ như không có việc gì.

Khách khứa khó hiểu nhìn xung quanh, không phát hiện ra điều gì kì lạ thì lại bắt đầu chủ đề mới.

Buổi tiệc rất nhanh được mở màn, Bách Mặc lên sân khấu đọc bài phát biểu.

Cố Ngôn Phong cùng mọi người lễ phép đứng lên, khóe mắt phát hiện Khương Mịch vẫn đang đứng trước khu bày gà rán. Lần này cô do dự thật lâu, không biết là nghĩ đến cái gì mà tỏ ra tiếc nuối lắc đầu, chuyển sang khu trái cây.

Cố Ngôn Phong vuốt ve cằm, vẻ mặt bỗng nhiên biến đổi.

Hoàn cảnh gia đình Khương Mịch trước đó tuy không được coi là khá giả nhưng cũng chưa đến mức ngay cả gà rán cũng chưa từng được ăn. Mà nếu thật sự chưa từng được ăn, bây giờ có cơ hội ăn uống thoả thích như vậy, xung quanh có biết bao sơn hào hải vị, tại sao cô chỉ hứng thú với mỗi món gà rán?

Cũng có thể là do cô thích ăn thịt gà chăng?

Dẫu vậy, Cố Ngôn Phong vẫn cảm thấy hành vi của Khương Mịch giống như các món ngon khác đều đã ăn qua, thậm chí ăn đến mức chán ngấy, ngược lại chỉ có thịt gà rán là chưa bao giờ được ăn thôi vậy.

Những điểm kì lạ trên người cô có rất nhiều, rốt cuộc là tại sao?

Không ai có thể trả lời.

Lúc này trên sân khấu, Bách Mặc vừa hay nhắc đến Cố Ngôn Phong, lập tức tức mọi người và máy quay đều hướng về phía anh. Cố Ngôn Phong ôn hòa mỉm cười ứng phó với bọn họ.

Phần sự kiện phía sau có hơi nhàm chán, sau khi kết thúc thì không khí của hiện trường mới đạt đến cao trào. Tất cả mọi người làm ra vẻ như đã hoàn thành nhiệm vụ và được giải phóng.

"Chú ý vẻ mặt của cậu, hôm nay không chỉ có người bên truyền thông mà còn có rất nhiều học sinh tham dự tới đây, đề phòng bọn họ chụp lén đấy." Bên cạnh có một người đại diện dặn dò nghệ sĩ nhà mình.

Nghệ sĩ này cùng Cố Ngôn Phong có quen biết, chủ động tiến đền chào hỏi, tò mò nói: "Tại sao Bách Mặc lại mời nhiều học sinh tới đây vậy?"

"Tỏ vẻ thôi." Người đại diện lén nhìn về phía Cố Ngôn Phong, nói: "Gần đây cậu ta đang đóng một bộ phim điện ảnh thanh xuân vườn trường của đạo diễn Lưu. Mục đích cậu ta mời đám bạn học đến đây cũng chỉ vì muốn lăng xê, quảng bá tình cảm bạn học thôi, chứ thật ra cậu ta đâu có thèm để cái đám đó vào trong mắt?!"

Cố Ngôn Phong đã hiểu.

Tuy rằng Bách Mặc xuất đạo từ khi còn nhỏ, là một ngôi sao nhí nhưng sau này vì nhiều nguyên nhân nên số lần hắn đóng phim ngày càng ít, không có nhiều tác phẩm xuất hiện trên màn ảnh. Cơ bản hắn toàn làm người đại diện phát ngôn cho các thương hiệu và đi quay quảng cáo, dựa vào mặt mũi mà bảo trì lưu lượng, từ một diễn viên không tên tuổi biến thành thần tượng của mọi người.

Mà thời gian đứng trên đỉnh thần tượng thực sự quá ngắn, bây giờ Bách Mặc đã tốt nghiệp cấp ba, chắc hẳn là đang muốn quay lại làm diễn viên.

Cố Ngôn Phong gật đầu, nói chuyện vài câu với nghệ sĩ kia rồi đảo mắt qua, phát hiện đã không thấy Khương Mịch đâu nữa.

Anh vội vàng xoay người, sau đó bước chân khựng lại.

Một cô gái mặc váy đuôi cá màu đỏ, tay cầm ly rượu đang đứng ở trước mặt Khương Mịch, thoạt nhìn là người có quen biết với cô.

Tuy rằng cô gái này trang điểm trông rất thành thục, nhưng dáng vẻ cùng khí chất trẻ con của cô ta không che giấu đi đâu được, hẳn là bạn học của Khương Mịch.

Nhưng bạn học của Khương Mịch chẳng đều ở bên kia hết sao, cô gái này sao lại xuất hiện ở đây?

Mắt Cố Ngôn Phong đảo qua một vòng, thấy Bách Mặc cũng đang nhìn về hướng này, sắc mặt có hơi nóng nảy, giống như muốn đi qua.

Nhưng hắn bị người đại diện kéo về, không biết nói gì nhưng Bách Mặc lại lùi về núp ở trong bóng tối quan sát.

Cố Ngôn Phong thầm lắc đầu, đi về phía hai cô gái kia.

"Không phải bảo là không đến sao?" Ngu Bạch cười nhạo một tiếng: "Khương Mịch, cậu đúng là đồ giả dối!"

Khương Mịch cười: "Tôi nói là không chấp nhận lời mời của Bách Mặc, chưa từng nói là tôi sẽ không tới mà."

Ngu Bạch: "... Cậu định cho anh ấy một sự kinh ngạc chứ gì? Tôi nói cho cậu biết, đừng mơ tưởng."

Khương Mịch: "Ồ."

Ngu Bạch trừng mắt nhìn cô.

"Có việc gì không? Không có thì tôi đi đây." Khương Mịch trước khi xoay người đã nhìn qua bộ váy của Ngu Bạch, cô cảm thấy bộ đồ tối nay mình chọn là đúng rồi.

Rốt cuộc bọn họ cũng mới chỉ là thiếu nữ, không mặc nổi mấy bộ váy trưởng thành kiểu này, nhất là khi so sánh với các nữ minh tinh chân dài gợi cảm kia thì thật chẳng khác gì trẻ con cả.

Cố Ngôn Phong đúng là lợi hại mà.

"Đợi đã." Ngu Bạch giữ chặt cánh tay Khương Mịch lại: "Cậu biết khách sạn này là của ai không?"

Khương Mịch sửng sốt: "Của nhà cậu chắc?"

Có vẻ như là gia sản kinh doanh của nhà Ngu Bạch nha.

Ngu Bạch hất cằm: "Đúng rồi đó."

"Vậy thì sao? Cậu muốn đuổi tôi đi? Thế thì cậu đi mách Bách Mặc đi." Khương Mịch giật tay lại.

Rõ ràng khi giật cô không dùng nhiều sức lắm, thế mà cả người Ngu Bạch lại chao đảo, tay cầm ly rượu vang cũng run lên, hắt một phát lên váy cô.

Khương Mịch: "..."

Kế sách vụng về như vậy, nữ chính dùng là không hợp đâu!

Vấn đề là, dù kế sách có hơi vụng về, nhưng hiệu quả đem lại không tệ lắm.

Hôm nay cô mặc bộ váy trắng, rượu vang đỏ hắt lên không những khó nhìn mà quan trọng là... rượu lại hắt đúng phần bắp đùi, trông cực kì xấu hổ.

Động tĩnh náo nhiệt ở bên này đã thành công khiến cho ánh mắt của mọi người dán hết vào đây.

"Ai da, xin lỗi cậu." Ngu Bạch cúi đầu, tựa hồ như muốn lau váy giúp Khương Mịch: "Ai bảo tự dưng cậu kéo tôi..."

Nhưng cô ta còn chưa kịp chạm tới người cô thì đã bị một lực kéo mạnh ra.

Đợi đến khi cô ta đứng vững thì nhìn thấy Cố Ngôn Phong đã cởi âu phục, ngồi xổm xuống trước mặt Khương Mịch.

Mắt anh không chớp mà đem áo khoác thắt lại bên hông cô. Vạt áo to rộng bao trùm lấy làn váy, tự nhiên trông cũng khá đẹp.

Xung quanh không có tiếng động mà chỉ có tiếng hít thở sâu vào, không biết là đang đau lòng cho bộ âu phục hay là hâm mộ Khương Mịch nữa.

"Vẫn xinh lắm." Cố Ngôn Phong đứng dậy, đem vòng hoa trên đầu cô đội ngay ngắn lại, sau đó cười nói: "Đi chơi đi, chỗ này cứ để tôi lo."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.