Edit: Cẩm.
Sáng hôm sau khi Khương Mịch tỉnh dậy, cô vừa mở mắt đã trông thấy một căn phòng xa lạ, sửng sốt hai giây mới nhớ lại truyện xảy ra tối qua.
Cô giật mình, vội vàng nhìn sang bên cạnh.
Cố Ngôn Phong đã dậy rồi.
Khương Mịch nhẹ nhàng thở phào một hơi, giây tiếp theo lại cảm thấy đau đầu. Vì đêm hôm qua Cố Ngôn Phong ôm cô quá chặt nên cô chẳng cử động được chút nào, vốn định chờ anh buông ra thì cô có thể rời đi, nào ngờ cô lại ngủ quên mất.
Bây giờ Cố Ngôn Phong đã tỉnh rồi, cô phải giải thích như thế nào với anh đây?
Mà quan trọng là giải thích như thế nào để không xấu hổ?
Còn có nụ hôn kia nữa... Khương Mịch sờ môi, xấu hổ che mặt.
Cô vậy mà có thể làm thế với Cố Ngôn Phong? Tuy rằng cô ở trước mặt Phí Nhất Nhược tự xưng là vợ anh, nhưng thật ra cô chỉ coi anh là bạn, là thầy, là tri kỉ, thậm chí còn là trưởng bối... Cô hoàn toàn không nghĩ đến phương diện tình yêu gì gì đó kia, mà rõ ràng anh cũng không có ý nghĩ muốn yêu đương với cô.
Hành động tối qua qua của bọn họ giống như đã phá tan thế cục cân bằng này vậy.
Chần chừ mất nửa ngày, cô cuối cùng vẫn xuống giường.
Khi xuống tầng, thấy Cố Ngôn Phong đang bận rộn trong bếp. Khương Mịch khẽ cắn môi, trực tiếp đi qua chào hỏi anh: "Thầy Cố, anh..."
Cô muốn nói lại thôi.
Chỉ là một loại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-hon-phu-lao-dai-lai-giup-toi-lam-bai-tap/3230980/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.