Chương trước
Chương sau
Tháng 11, sự kiện liên hoan phim Minh Châu được chú ý nhất trong giới giải trí cuối cùng cũng sắp bắt đầu.

《 Rung động 》 lọt vào danh sách đề cử trong bảy hạng mục giải thưởng lớn, gần như tiến vào liên hoan phim với tư thái nhất kỵ tuyệt trần, mà đạo diễn Lục Hi cũng được mệnh danh là người dẫn đầu thế hệ đạo diễn mới, đạo diễn có thành tích phòng vé khủng trẻ nhất, thậm chí hắn còn xuất sắc hơn nhiều người thế hệ trước.

(Nhất kỵ tuyệt trần: ý nói tốc độ nhanh, chỉ có thể thấy khói bụi mù mịt chứ không nhìn thấy bóng ngựa phi qua)

Vì bận quay 《 Hoa hướng dương 》nên Lục Hi cũng không tham dự liên hoan phim từ đầu, nhưng Tô Cầm thì đã đi mấy chuyến với bạn cùng phòng.

Lễ trao giải Minh Châu được tổ chức vào ngày cuối cùng của tháng 11, với tư cách là ứng cử viên, đạo diễn Lục nhận được thư mời đúng hẹn, và cũng gửi lời mời đến cô gái của mình vào cùng ngày hôm đó.

Tô Cẩm vui vẻ đồng ý.

《 Hoa hướng dương 》 đã quay gần xong, mâu thuẫn xung đột trong những cảnh quay cuối cùng rất quan trọng, Tô Cẩm ngày càng chăm chỉ chạy đến đoàn phim. Một mặt là để nhìn tác phẩm của mình hoàn thiện từng chút một, mặt khác là đồng ý với lời nhờ vả của đông đảo nhân viên trong đoàn phim do Mộ Thanh đại diện, vì gần đây toàn cảnh khó quay dẫn đến hỏa khí của đạo diễn cũng tăng lên không ít. Tô đại tiểu thư là bình chữa cháy tốt nhất, gần như cả đoàn phim đều ước gì lúc nào cô cũng ở trường quay.

Ngày 29 tháng 11, vì ngày mai phải tham dự lễ trao giải nên đoàn phim đóng máy trước thời hạn, những ngày này Tô Cẩm đi sớm về trễ theo Lục Hi, sinh hoạt vô cùng thất thường, cuối cùng hôm nay cũng đã về nhà trước 9 giờ.

Khê Duyệt cũng đã là sinh viên năm cuối và đang trong giai đoạn thực tập, với tính độc lập từ nhỏ cô đã chọn ở lại ký túc xá do công ty cấp, cơ bản chỉ về vào cuối tuần hoặc khi có việc lớn như yến tiệc gì đó. Một thời gian trước sau khi anh trai hoàn toàn nắm quyền công ty ba đã đưa mẹ ra nước ngoài, nói hoa mỹ là đi thăm thú đây đó, giờ đã gần một tháng rồi vẫn chưa về. Chỉ còn lại hai anh em Tô Cẩm và Tô Việt trong căn biệt thự rộng lớn.

Gần đây Tô Cẩm bận rộn đi sớm về trễ, phía Tô Việt công ty đã đi vào quỹ đạo, vốn dĩ đã có thể rảnh rỗi một chút, không ngờ ba Tô lại trực tiếp ném chuyện sáp nhập Triệu cho anh, vì vậy anh lại bắt đầu bận đến tối tăm mặt mũi.

Lúc này về nhà, Tô Cẩm vốn tưởng là chỉ có mình cô ở nhà, nhưng không ngờ lại gặp anh trai đang ngắm trăng một mình ở ban công lầu hai.

Chuyện gì đây? Tô Cẩm chớp mắt, chưa nói khoảng thời gian này anh bận rộn đến mức nào, chỉ là hôm nay không phải là sinh nhật chị Minh Huyên sao? Buổi sáng cô còn gửi tin nhắn chúc mừng sinh nhật cho chị ấy, chẳng lẽ cô nhớ nhầm?

Suy nghĩ một vòng, cô tiến lên vài bước, lên tiếng gọi: “Anh!”

“Tiểu Cẩm?” Tô Việt quay đầu lại, khi nhìn thấy cô gái ở phía sau thì hơi ngạc nhiên, “Hôm nay về sớm thế à?”

“À, đúng.” Còn chưa đợi Tô Cẩm trả lời anh đã nói tiếp, “Ngày mai là lễ trao giải liên hoan phim Minh Châu, các em cũng nên nghỉ ngơi.”

“Anh……” Tô Cẩm tiến lên vài bước, mùi rượu thoang thoảng chui vào chóp mũi, cô nhíu mày, “Anh uống rượu à?”

“Chỉ một một chút.” Tô Việt cười cười, gật đầu nói.

Tô Cẩm nhìn kỹ người đàn ông trước mặt, thấy sắc mặt anh bình tĩnh, ánh mắt tỉnh táo, không có dấu hiệu say, lúc này mới yên tâm.

“Uống với chị Minh Huyên ạ?” Cô thả lỏng lông mày, tò mò hỏi: “Hôm nay không phải sinh nhật chị ấy sao? Sao anh lại về sớm như vậy?”

“Minh Huyên……” Tô Việt rõ ràng hơi ngẩn ra khi nghe thấy cái tên này, sau đó gật đầu, “Đúng vậy, hôm nay là sinh nhật cô ấy.”

Tô Cẩm hơi nhướng mày, ý tứ trong ánh mắt rất rõ ràng.

Nếu đã là sinh nhật, sao không ở bên bạn gái mà về làm gì?

“Biết vì sao anh uống rượu không?” Tô Việt xoay người dựa vào lan can, đột nhiên hỏi.

“Không phải vì chúc mừng sinh nhật chị Minh Huyên sao?”

“Không.” Tô Việt ngửa đầu bầu trời đầy sao, “Là vì tưởng nhớ.”

Tưởng nhớ?

Tô Cẩm có chút khó hiểu.

“Anh đã cầu hôn.”

Tô Việt không để ý đến sự khó hiểu của cô, vẫn duy trì tư thế nhìn lên bầu trời sao, nói tiếp.

Nhưng Tô Cẩm còn chưa kịp vui mừng đã nghe thấy câu tiếp theo của Tô Việt.

“Cô ấy từ chối rồi.”

“Gì cơ?” Lúc này Tô Cẩm hoàn toàn sững sờ.

Hai người vốn tình chàng ý thiếp, đã xảy ra chuyện gì?

“Anh,” không nghĩ đến nguyên nhân, cô cẩn thận kéo tay áo Tô Việt, “Anh không sao chứ?”

“Không sao.” Tô Việt đứng thẳng người, nhìn cô gái nhỏ ngẩng đầu nhìn mình với vẻ mặt lo lắng, hơi cong môi cười lại.

Không sao ư? Tô Cẩm tỉ mỉ nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, thân cao dáng ngọc, áo sơ mi trắng xắn đến khuỷu tay không chút cẩu thả, đôi mắt đen nhánh trong vắt.

Có vẻ đúng là không có gì khổ sở.

Thậm chí, còn có vẻ thanh thản thông suốt hơn bình thường vài phần.

Sắc mặt Tô Cẩm càng mờ mịt hơn.

“Thật ra anh không ngạc nhiên chút nào về việc Minh Huyên từ chối.” Tô Việt nhìn ánh mắt nghi hoặc của em gái mình, giơ tay xoa tóc cô.

“Vì sao?” Tô Cẩm cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói của mình, nhíu mày hỏi.

“Ừm……” Tô Việt nghĩ một chút rồi nói: “Có một ngày, em đi lữ hành ở nơi khác, em vô tình lạc đường khi đi lang thang, rồi ăn một bát mì ở một quán nhỏ ven đường, em cảm thấy mì rất ngon, nhưng khi em muốn ăn bát mì đó một lần nữa lại phát hiện không tìm thấy nơi mình bị lạc, cũng không tìm thấy quán mì kia nữa.”

“Mới đầu em chỉ thấy đáng tiếc, sau đó thường xuyên nhớ đến bát mì kia, cuối cùng, em cảm thấy mình sẽ không bao giờ ăn được bát mì ngon như thế nữa.”

“Bỗng nhiên có một ngày, em vô tình gặp lại quán mì đó, em cảm thấy đây là trời cao ban ân, vui mừng đi vào gọi bát mì làm em nhớ mãi không quên kia, cho đến khi ăn vào miệng, mới phát hiện  ——”

“Hương vị của nó hoàn toàn khác với suy nghĩ của em.”

Giọng Tô Việt rất thong thả, mang sự ôn hòa và yên ả nhè nhẹ.

Tô Cẩm sững sờ một lúc.

“Cho nên…… chị Minh Huyên chính là bát mì kia sao?” Cô ngước mắt nhìn anh, rồi lại nhanh chóng lắc đầu, “Không, anh và chị Minh Huyên đều là bát mì kia của nhau.”

“Đúng vậy.” Tô Việt gật đầu, ánh mắt xa xăm.

“Anh và Minh Huyên đều là bát mì kia, gặp nhau vào khoảng thời gian đẹp đẽ nhất, yêu nhau khi tuổi xuân tâm manh động, cuối cùng biến đối phương ở trong lòng mình thành dáng vẻ mình yêu nhất khi cầu mà không được ở hiện thực.”

“Là em sai sao?” Tô Cẩm cắn môi, “Nếu em không tác hợp hai người, thì……”

“Không.” Tô Việt lắc đầu, “Nếu không từng có được, bọn anh sẽ trở thành chấp niệm trong lòng nhau, nếu bất ngờ có được rồi, sự ảo tưởng về đối phương trong lòng bọn anh sẽ biến mất, ừm,” anh cong môi cười, “Dùng cách nói trong tiểu thuyết thì có lẽ là…… giác ngộ?”

Tô Cẩm bật cười vì câu này của anh.

“Giác ngộ……” Cô nhìn anh, “Anh muốn tu tiên hay là lên trời đây.”

Thấy cô cười, Tô Việt cũng không để ý lời trêu đùa của cô, chỉ nhéo má cô cười nói: “Được rồi, đừng buồn, anh không sao.”

“Không sao thì tốt.” Tô Cẩm lùi lại một bước tránh thoát bàn tay đang nhéo má cô.

Thật ra không phải cô không vui, chỉ là…… suy nghĩ có chút ngổn ngang.

“Ngày đó……” Tô Cẩm bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi: “Là anh nói với em sao?”

“Cái gì?” Tô Việt sửng sốt.

“Trên đời này, thứ khó đoán nhất, là lòng người.” Tô Cẩm nghiêm túc nói.

“Câu này à,” Tô Việt gật đầu, “Là anh nói.”

“Hôm đó em hỏi anh và Minh Huyên tiến triển thế nào, đến khi anh nghĩ ra nên trả lời em như thế nào thì nhóc con em đã ngủ say như heo con rồi.”

“Vậy anh còn gạt em nói em nằm mơ?” Tô Cẩm không xả được giận, trừng mắt với Tô Việt.

“Anh vốn chỉ muốn đùa em.” Tô Việt sờ mũi, nhìn sang chỗ khác, “Ai biết em lại dễ tin người như vậy.”

Dễ tin người như vậy……

Tô Cẩm chớp mắt, đột nhiên nhớ tới lý do khiến mình dễ tin người như thế.

“Anh.” Cô nghiêng người ra sau dựa vào lan can song song với anh, “Hôm đó trong yến tiệc, Lục Hi cũng nói với em như vậy.”

“Hửm?”

“Trên đời này, thứ khó đoán nhất, là lòng người.” Tô Cẩm ngẩng đầu, “Hắn cũng nói như vậy.”

Lục Hi……

Tô Việt hơi ngây người, đúng là lâu rồi anh không gặp cậu ta, chuyện Tiết Khải lúc trước, mặc dù anh thấy có chút khó hiểu, nhưng cuối cùng cũng không hỏi, dù sao ai cũng có bí mật của mình, đặc biệt là những người xuất thân từ gia tộc lớn như vậy. Lục Hi là hôn phu của Tiểu Cẩm, chỉ cần không tổn thương đến Tiểu Cẩm thì anh sẽ không tìm hiểu.

Chỉ là……

“Sao cậu ta lại nói như vậy?” Tô Việt nhíu mày.

“Em hỏi hắn Tiết Khải và Kỷ Mẫn sẽ ra sao.”

Hóa ra là nói về đôi đó, Tô Việt giãn mày, thở dài: “Lục Hi là người có thể nhìn rõ mọi chuyện.”

“Hai người đều nói lòng người khó dò,” Tô Cẩm cụp mắt, “Anh, anh nói xem, có phải tất cả tình yêu trên đời này đều……”

Đều cái gì?

Đều sẽ biến chất, đều sẽ tiêu tan, bởi vì người kia trong tưởng tượng của mình chung quy sẽ có sự khác biệt so với thực tế.

“Tiểu Cẩm.” Tô Việt duỗi tay ôm đầu vai cô, “Không giống nhau.”

“Hơn nữa, anh không bằng Lục Hi, những gì cậu ta có thể thấy rõ, anh phải chờ đến khi chuyện phát sinh rồi mới có thể lĩnh ngộ.”

Tô Cẩm thuận thế dựa vào vai anh, nghe giọng anh vang lên trên đỉnh đầu.

“Trên đời này không có hai chiếc lá hoàn toàn giống nhau, cũng không có hai tình yêu giống hệt nhau. Tình yêu của mỗi người đều là độc nhất vô nhị, dù là chua ngọt đắng cay, đều phải tự mình trải qua. Anh nói với em lòng người khó đoán, chỉ là hy vọng em có sự chuẩn bị, chứ không muốn đó trở thành lý do khiến em chần chừ.”

Giọng Tô Việt rất dịu dàng, mùi rượu nhàn nhạt trên người anh thoang thoảng quanh chóp mũi.

Tô Cẩm nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Từng câu nói của anh lặp lại trong lòng.

Chỉ là hy vọng em có sự chuẩn bị, chứ không muốn đó trở thành lý do khiến em chần chừ…… 

Nhưng

Trên đời này, thứ khó đoán nhất, luôn là lòng người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.