Chiều ngày hôm sau, Tần An mang theo một chồng tài liệu dày bấm chuông cửa nhà sếp.
Tô Cẩm đang ôm laptop của Lục Hi xem kịch bản mới nhất, nhìn thấy người dạo này thường xuyên đến xem tiến độ là Tần An cũng không ngạc nhiên, chỉ vẫy tay với hắn rồi lại vùi đầu đọc kịch bản.
Thư phòng lầu hai.
Tần An đặt đống tài liệu trong tay lên bàn, trở tay kéo một chiếc ghế dựa qua ngồi trước bàn, vỗ chồng tài liệu dày cộp cười với Lục Hi đang ngồi sau bàn: “Sếp, 10 giờ hôm nay Lục tổng mới gửi cho tôi, anh xem, tôi làm việc nhanh chóng như vậy, anh khen thưởng chút đi?”
Khen thưởng? Lục Hi nhướng mày, ý cười trong đôi mắt đào hoa càng sâu hơn.
Đợi một lúc vẫn không thấy người đối diện nói gì, lúc này Tần An mới nhận ra có gì đó không ổn.
Lục Hi ngồi đối diện hắn, rõ ràng vẫn thanh tuấn cao thẳng, ôn nhuận như ngọc như trước, vẻ mặt còn mang ý cười, nhưng nụ cười này sao lại rợn người như vậy chứ?
“Cái đó……” Hắn đưa tay sờ sờ cái mũi, chỉ ra cửa nói: “Kịch bản vẫn chưa sửa xong, tôi còn có việc phải làm, sếp, tôi lượn trước đây!”
Còn chưa nói hết câu, người đã đi đến cửa.
Ngay khi hắn chạm vào tay nắm cửa, vừa mới nhẹ nhàng thở ra, giọng nói của Lục Hi liền vang lên từ phía sau.
“Đứng lại.”
Giọng nói không lớn, Tần An cố làm ra vẻ không nghe thấy, nhưng sau khi cân nhắc giữa ‘đau trước hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-hon-phu-hoan-my/3209610/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.