“Tiểu Cẩm……” Hàn Lỗi hít vào một hơi, thấp giọng nói: “Cậu biết chuyện này cháu ấm ức, nhưng cậu chỉ có một người con gái này, từ nhỏ sống nương tựa lẫn nhau, Tiểu Cẩm,” ông ngẩng đầu nhìn Tô Cẩm, đôi mắt đầy vẻ khẩn cầu, “Tiểu Cẩm, cháu coi như nể mặt cậu út, tha cho chị cháu, được không?”
“Ba……” Hàn Tuyết Lam cắn môi, khẽ thì thào.
“Nếu, nếu cháu thật sự không nguôi giận được, cậu, cậu có thể chịu tội thay Tuyết Lam, chỉ cần, chỉ cần mọi người có thể tha cho Tuyết Lam, con bé vẫn còn là một đứa trẻ……” Hàn Lỗi hạ giọng, ông hơi cúi đầu, đưa tay phải lên lau mặt.
“Ba!” Tô Cẩm còn chưa nói gì, Hàn Tuyết Lam đã tiến lên vài bước, có lẽ là do cảm xúc dao động quá mạnh nên sức của cô ta khỏe hơn ngày thường rất nhiều, cô ta kéo cánh tay Hàn Lỗi lôi ông đứng lên, cúi đầu nhìn Tô Cẩm đang ngồi ngay ngắn, đôi mắt đầy oán độc, “Đừng cầu xin cô ta! Chẳng qua chỉ là một cô công chúa giả, cô ta có tư cách gì bắt ba quỳ!”
“Tuyết Lam!” Hàn Lỗi nôn nóng túm cánh tay con gái, muốn ngắt lời cô ta.
“Cậu út, cậu đừng nói chuyện.” Tô Cẩm bỗng nhiên mở miệng, giọng nói hơi lạnh, đuôi lông mày hơi nhướng lên, mắt phượng xinh đẹp ngầm lóe lên một tia sáng, “Để chị ta nói, cháu thật sự muốn nghe xem chị Tuyết Lam rốt cuộc có thù oán gì với cháu.”
“Thù oán gì ư, a ——” Hàn Tuyết Lam nghe vậy cười khẽ một tiếng, “Từ nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-hon-phu-hoan-my/3209600/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.