7
Tôi lại mơ thấy kẻ đáng ghét đó nữa rồi.
Anh ngồi bên mép giường, những ngón tay thon dài với các khớp xương tinh tế đặt trên cổ tay tôi, vừa ấn vừa xoa.
Tôi ngạc nhiên: "Này đồ đáng ghét, anh có biết bắt mạch thật không đấy?"
Vốn dĩ anh đang bận tìm động mạch chủ trên cổ tay, nghe vậy thì ngồi im. Đôi mắt sâu thăm thẳm lẳng lặng nhìn tôi.
Một lúc sau anh mới thu tay về, rồi nói: "Gọi tôi là Sở Lâm Nghi."
Tôi cau mày. Sao cái tên này nghe quen quá vậy!
Thấy tôi có vẻ bối rối, Sở Lâm Nghi liếc nhìn chiếc cặp sách trên mặt đất.
"Ối!"
Khổ thân Tổ Tiên nhà tôi! Đi theo tôi chịu khổ chịu nạn nằm đất thế này.
Tôi bật ra khỏi giường nhưng chân nhũn như bún khiến tôi loạng choạng ngã nhào.
Cũng may Sở Lâm Nghi nhanh tay đỡ kịp.
Tôi nói lời cảm ơn rồi vội lấy bài vị từ trong cặp sách ra.
"Tổ Tiên, con xin lỗi đã để ngài chịu thiệt thòi rồi." Tôi lẩm bẩm, dùng tay lau vệt nước đọng trên bài vị.
Bỗng dưng, ba chữ 'Sở Lâm Nghi' sơn son thiếp vàng chình ình đập vào mắt.
Tôi ngạc nhiên.
Quay đầu nhìn người phía sau, nghe thấy thanh âm của mình lắp ba lắp bắp: "A…Anh..."
Sở Lâm Nghi hơi cúi đầu liếc nhìn lá keo trên tay tôi.
Chúng tự chuyển động.
Tôi ngơ luôn rồi.
Anh...anh ấy là Tổ Tiên nhà tôi á hả!?
Chẳng trách lúc tôi đi bar anh lại có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-hon-phu-den-tu-coi-am/3492520/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.