Hai mươi phút sau, xe dừng ở bãi đỗ của khu cảnh uyển Gia Lâm.
Giang Tùy Châu trầm mặc kéo Quan Hề từ trong xe ra, thấy cô chân nam đá chân xiêu đứng cũng không vững anh bèn cõng cô trên lưng.
Nhưng Quan Hề ở trên lưng anh cũng không an phận, lúc hai người đến gần thang máy liền nhéo mặt anh.
“Em làm gì thế.” Giang Tùy Châu bị cô nháo đến mức tức cũng chỉ đành thở dài.
Quan Hề hừ hừ, học dáng vẻ thường ngày của anh, dùng cả hai bàn tay nhéo má rồi bắt anh quay đầu lại, sau đó thuận thế hôn lên, là một nụ hôn sâu.
Giang Tùy Châu vẫn đang cõng cô nên không thể bỏ tay được, anh chỉ đành đứng yên mặc cô xâu xé.
Mấy chục giây sau, son môi của Quan Hề bị ăn hơn phân nửa.
Cô ngừng lại, dựa trên lưng anh hổn hển nói: “Vừa trong phòng bao anh làm gì vậy, nhiều người ở đó còn chơi trò hôn hít, đến bây giờ thích hôn thế nào thì hôn có phải hơn không.”
Giọng nói của Giang Tùy Châu đã khàn đặc: “Em còn biết ngại à?”
“Cũng chả phải, thì…”
“Sao.”
Quan Hề bĩu môi, ôm chặt anh nói: “Thì là, anh cũng không xem sức chịu đựng của em có bao nhiêu. Nếu không phải còn có người ở đó nhất định em sẽ đè anh ra sô pha anh có tin không ~”
Giang Tùy Châu bất ngờ, khóe miệng không tự chủ nở nụ cười: “Em không nói sớm, nói sớm thì chúng ta đã bỏ về trước.”
Quan Hề khẽ hừ một tiếng: “Thế anh đi nhanh lên, về nhà nào về nhà nào.”
Giang Tùy Châu vừa cõng cô vừa bấm thang máy, Quan Hề nằm rạp trên người anh, vào trong thang máy rốt cuộc cô cũng an tĩnh hơn.
Thật ra cô không đùa anh, vừa rồi trong phòng bao lúc anh đột nhiên hôn cô, trái tim cô cũng suýt ngưng đập. Cảm giác đó vừa quen thuộc lại xa lạ.
Cô nghĩ, lực hấp dẫn của Giang Nhị cẩu tác động lên cô ngày càng nhiều rồi.
Thang máy từ từ lên cao, đến nhà rồi Giang Tùy Châu vừa đẩy cửa ra liền thả cô xuống, ngay sau đó anh không đợi được mà đè cô lên cánh cửa hôn ngấu nghiến.
Quan Hề vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra đã bị anh đỡ gáy kéo sát lại gần.
Vì vẫn chưa bật đèn, trước mắt cô vẫn là một mảnh đen xì, động tác cũng chậm đi mấy nhịp. Giang Tùy Châu lại gấp gáp đưa chiếc lưỡi vào do thám trong miệng cô, tiếng vải vóc ma sát vào nhau, trong bóng tối chỉ còn những tiếng thở dốc nặng nề.
Bình thường hai người hôn đã đủ mạnh bạo, hôm nay có men rượu vào liền cháy bùng lên.
Một đường va chạm đủ thứ, sau khi đến sô pha anh liền bất chấp mà vùi vào ôn hương nhuyễn ngọc.
Không có ai bật đèn, tất cả nguồn sáng chỉ có ánh đèn bên ngoài le lói hắt vào cửa sổ qua tấm rèm dày.
Giang Tùy Châu mượn chút ánh sáng này nhìn Quan Hề, hai má cô ửng hồng, bờ môi căng mọng, hai hàng mi vì động tình mà rung rinh, đẹp đến mê hồn.
Không biết vì sao, trong đầu anh lại nhớ đến hôm trước về nhà, người trong nhà lạnh lùng bảo anh chia tay đi.
Khoảnh khắc đó lý trí bảo anh nên chia tay, nhưng hai chữ kia vừa lóe lên trong đầu liền khiến anh cảm thấy như ngạt thở, cảm giác lạnh thấu xương cốt xâm chiếm cơ thể anh…
Anh nghĩ, sau khi chia tay cô không còn là của mình nữa.
Bóng tối bao trùm, hai người không biết thế nào là đủ, quấn quýt từ phòng khách đến phòng ngủ.
Lúc bắt đầu Quan Hề còn nhiệt tình về sau lại đưa đẩy trốn tránh, khàn cả cổ họng.
Xong xuôi, cô rơi vào vòng ôm của anh mà ngủ thiếp đi.
**
Ngày hôm sau là cuối tuần.
Lúc Quan Hề tỉnh dậy chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, không biết do tối qua uống quá nhiều rượu hay do Giang Tùy Châu không biết thương hoa tiếc ngọc.
Lúc cô tắm xong đi ra khỏi phòng liền nhìn thấy dì giúp việc đang làm cơm trong bếp, còn Giang Tùy Châu đang ngồi trong phòng khách nghe điện thoại.
Quan Hề nằm dài trên sô pha, cầm cốc nước nóng vẫn còn bốc khói trên bàn trà lên uống vài ngụm.
Cổ họng đã thoải mái hơn nhiều, cô mới lấy chân đá vào đùi Giang Tùy Châu.
Anh liếc sang cô, dùng một tay giữ chặt cổ chân cô, tiếp tục nói chuyện với người bên kia.
Quan Hề ôm gối nhìn anh một lúc lâu, thấy anh dường như đang bàn chuyện làm ăn liền không quấy nhiễu nữa. Cô cầm điện thoại lên xem, ánh mắt dừng ở tập văn kiện Dương Thanh vừa gửi tới một lúc.
“Được, tôi biết rồi, cậu bảo người ta soạn một bản hợp đồng gửi đến công ty… Ừ.” Giang Tùy Châu nói xong câu liền cúp máy.
Anh quay đầu nhìn Quan Hề, cô đang nằm lướt điện thoại, hai chân đã thuận đà gác hết lên đùi anh. Chân Quan Hề rất trắng, làn da mịn màng căng tràn sức sống, cổ chân lại thon nhỏ, chỉ dùng một bàn tay cũng nắm trọn được.
Giang Tùy Châu khẽ nhéo mắt cá chân cô, anh hỏi: “Vừa rồi là sao.”
Quan Hề ngơ ngác: “Hả? Cũng chả có gì.”
Giang Tùy Châu: “Không phải muốn nói gì à?”
Quan Hề bỏ điện thoại xuống: “Ừm… Thì đột nhiên muốn hỏi anh chuyện này.”
“Ừ.”
Quan Hề sáp vào người anh, nói: “Anh nói xem, anh muốn nhận được một món quà giá trị liên thành, đã thế còn đúng cái anh cực kỳ thích nữa hay muốn nhận một chuỗi Phật châu bao hàm tâm ý, dụng tâm tỉ mỉ ăn chay niệm Phật hai ngày mới xin được.”
Giang Tùy Châu: “Anh muốn nhận sợi dây chuyền mà em tặng, có giá trị.”
Quan Hề: “Phải không? Phải không?!”
Giang Tùy Châu quay sang nhìn cô, thẳng thắn kết luận một câu: “Nhưng rõ ràng mẹ em lại thích chuỗi Phật châu kia hơn, vì đó là quà con gái ruột tặng.”
Quan Hề: “… Giang Tùy Châu anh có thể nói bóng nói gió được mà, em có thể nghe hiểu.”
Giang Tùy Châu không đáp lại, anh đứng lên nói: “Ăn cơm thôi, lại đây.”
Quan Hề nằm im, đột nhiên hỏi: “Mẹ anh có tốt với anh không.”
Giang Tùy Châu sững người.
Quan Hề nhìn anh mong đợi câu trả lời.
Giang Tùy Châu rũ mắt: “Quan trọng lắm à.”
Quan Hề không trả lời, tuy cô cảm thấy lớn đến tuổi này rồi không nên quá chi li vấn đề này, nhưng thâm tâm cô lại cảm thấy rất quan trọng.
Từ nhỏ đến lớn cô luôn đem lòng yêu mến Ngụy Chiêu Mai. Sau khi Quan Oánh xuất hiện, nếu nói cô muốn tranh giành với Quan Oánh để củng cố địa vị không bằng nói cô thiếu cảm giác an toàn, cô sợ bản thân không thể đem lại nhiều lợi ích cho gia đình nữa sẽ bị thay thế, mẹ cô sẽ không cần cô nữa.
“Tính cách mẹ em khá lạnh nhạt… Nên từ nhỏ đến giờ không mấy biểu lộ tình cảm ra ngoài.” Quan Hề nói, “Nên em rất tò mò mẹ của mọi người như thế nào.”
Giang Tùy Châu trầm mặc hai giây: “Cũng thế.”
“Hả?”
Giang Tùy Châu hiếm khi nói về người nhà mình: “Bà ấy chỉ có lạnh lùng hơn.”
Quan Hề kinh ngạc: “… Giang Tùy Châu, không phải anh cũng là con nuôi đấy chứ?”
Giang Tùy Châu nhìn cô: “Trí tưởng tượng của em siêu phàm thật.”
Quan Hề ngậm miệng.
Một lát sau, dì giúp việc đã sắp hết các món lên bàn ăn, Giang Tùy Châu cùng Quan Hề ngồi vào bàn ăn.
Quan Hề ăn cơm nhưng tâm hồn lại bay đi đâu, không ngừng liếc nhìn màn hình điện thoại. Mấy lần như vậy, Giang Tùy Châu liền duỗi tay qua lấy điện thoại cô đặt cạnh bát cơm đi mất.
Quan Hề: “Này…”
Điện thoại từ bên Quan Hề chuyển sang bên Giang Tùy Châu.
Giang Tùy Châu: “Ăn xong cơm rồi xem không được à?”
“Anh quản em làm gì.” Quan Hề nhoài người qua cướp lại.
Dáng vẻ chột dạ này của cô khiến Giang Tùy Châu rất tò mò, “Ngoại tình à?”
Quan Hề: “Ngoại rồi ngoại rồi, lần thứ bảy rồi! Trả điện thoại cho em!”
Giang Tùy Châu lạnh mặt nhìn cô, cầm điện thoại cô lên mở khóa màn hình. Trước giờ anh chưa từng xem điện thoại của Quan Hề nên cũng không biết mật mã, nhưng vừa thử một lần liền chính xác luôn.
Cái bệnh tự luyến của cô lại cộng thêm bệnh lười, mật mã chắc chắn là sinh nhật mình.
Màn hình khóa được mở ra, trên màn hình điện thoại là một trang tài liệu đang được mở sẵn, tiêu đề là bảy con chữ: Viện phúc lợi nhi đồng Hằng Hải.
Quan Hề lập tức lắc đầu: “Không… Anh trả lại đây!”
Cướp được điện thoại về Quan Hề liền ngồi xuống cầm đũa lên chọc vào bát cơm: “Em chỉ tò mò không biết nơi đó ra sao, muốn xem chút.”
Đây cũng là suy nghĩ đột nhiên bật ra từ tối hôm sinh nhật Ngụy Chiêu Mai, cô bắt đầu muốn tìm hiểu nơi đó rốt cuộc ra sao.
“Định bao giờ đi.”
“… Em không nói là muốn đi.”
“Em không phải kiểu người đã có suy nghĩ làm gì liền bỏ giữa chừng, chần chừ một hồi cuối cùng lại đi mà thôi.”
Quan Hề lạnh lùng lườm anh, đoán trúng rồi liền ra vẻ hả?
“Hôm nay đúng lúc anh đang rảnh, nếu muốn đi thì đi luôn hôm nay.”
Quan Hề ngẩn người: “Gì cơ.”
Giang Tùy Châu: “Ăn cơm xong rồi cùng đi.”
**
Quan Hề thề, cô không hề có ý định đến nơi này nhanh như vậy.
Cô chỉ đang do dự, lại rất tò mò. Quả thật cô nghĩ bản thân phải đến đây một chuyến, nhưng phải qua một thời gian nữa.
Cô cũng không biết tại sao Giang Tùy Châu nói hôm nay đi cô liền ngồi luôn lên xe anh, nghĩ đi nghĩ lại chắc do có người bồi bạn cô cũng can đảm hơn.
Viện phúc lợi nhi đồng Hằng Hải cách Đế đô khá xa, xe chạy hơn một tiếng đồng hồ mới tới nơi.
Vừa xuống xe Quan Hề liền cảm thấy chỗ này còn lớn hơn ảnh mà trợ lý gửi cho cô, nhìn qua khá có điều kiện, có lẽ đây cũng là một trong những viện phúc lợi tốt nhất ở khu này.
Giang Tùy Châu đã cho người liên hệ, hai người vừa bước vào liền có người ra đón. Lần này hai người đến dưới danh nghĩa làm từ thiện, nên nhân viên công tác dẫn họ đi tham quan một vòng quanh viện.
Quan Hề không hề có ấn tượng gì với nơi này, nhưng do tâm lý biết ban đầu mình được nuôi ở chỗ này nên cũng cảm thấy thân thiết hơn vài phần.
Đi một lúc lâu sau hai người liền dừng ở sân sau. Ở đó có một khu vui chơi dành cho trẻ em, lúc này đang có vài đứa trẻ tầm mười tuổi đang chơi đùa.
Quan Hề bước đến đó ngồi xuống, nhìn đám trẻ đang đùa vui trước mặt.
“Chị ơi em tặng chị này.” Bỗng có một bé gái chạy qua chỗ cô, tặng cô một viên kẹo.
Quan Hề sững người: “Hả?”
Cô bé khoảng chừng năm sáu tuổi, cười tươi đáp: “Chị gái rất đẹp.”
Quan Hề rũ mắt nhìn viên kẹo trong lòng bàn tay, “Cảm ơn em.”
Cô bé lại thì thầm bên tai Quan Hề: “Chị ơi, anh trai đứng bên chị cũng rất đẹp.”
Quan Hề quay qua nhìn Giang Tùy Châu, cười hỏi: “Thế chị với anh ấy ai đẹp hơn.”
Cô bé không ngờ còn có vấn đề này nữa, bần thần một hồi vẫn chưa nghĩ ra đáp án.
Quan Hề xoa cái đầu nhỏ trước mặt: “Không sao, chị biết câu trả lời trong lòng em là chị mà, không nói ra miệng cũng được.”
Cô bé tròn mắt xấu hổ nhìn Giang Tùy Châu.
Ánh mắt Giang Tùy Châu đầy vẻ bất đắc dĩ: “Anh đi ký giấy từ thiện với viện trưởng, em đợi ở đây nhé?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]