Hai nữ nhân viên sắp xếp từng bộ đồ vào tủ của Quan Hề xong, còn cẩn thận chỉnh lại từng nếp gấp trên quần áo.
Hai cô làm xong việc cũng là lúc Giang Tùy Châu và Quan Hề lên tầng hai. Quan Hề quan tâm mấy bộ đồ bảo bối của cô, vừa vào đã xem xét tỉ mỉ.
“Đã sắp xếp xong thưa tiên sinh.” Nữ nhân viên báo cáo.
Giang Tùy Châu: “Được rồi.”
“Vậy chúng tôi xin phép đi trước.”
“Ừ.”
Hai người thấy Giang Tùy Châu gật đầu mới chào Quan Hề rồi lập tức đi ra khỏi phòng thay đồ.
Giang Tùy Châu ngồi trên ghế sô pha, nhìn Quan Hề bận rộn với đống quần áo trước mặt.
“Hạng mục bên Nam Sơn kia nhà em cho cả Quan Oánh tham gia à?”
Quan Hề cởi áo khoác trên người xuống, mặc thử chiếc áo mình vừa ý nhất: “Sao anh lại biết?”
“Ở phòng khách thấy cô ấy đang xem tài liệu.”
“À, mẹ em mong chị ấy học hỏi đôi chút.”
Giang Tùy Châu: “Lần đầu tiên thử sức đã vào hạng mục này, em thoải mái không?”
Quan Hề sững người, nghiêng đầu nhìn anh: “Anh có ý gì?”
“Hạng mục này ban đầu do bên anh khai phá ra, về sau em nói bố em có ý gia nhập anh mới nhượng lại bốn phần. Bố em cũng am hiểu phương diện này nên lúc đầu mới để hạng mục dưới tên em, để em lãnh đạo dự án.” Cánh tay của Giang Tùy Châu vắt ngang sô pha, ngón trỏ gõ nhịp, có chút khó hiểu, “Vậy nên, không phải em hoàn toàn có quyền nói không muốn cho cô ấy gia nhập dự án sao.”
Giang Tùy Châu nói rất rõ ràng, hạng mục này chung quy nhờ Quan Hề mà Quan thị mới có cơ hội hợp tác, cô có quyền cũng có tư cách nói không, nhưng cô lại không làm vậy.
Quan Hề nghe anh nói xong cũng sửng sốt hồi lâu, cô nhìn mình trong gương, thất thần nói: “Ồ, anh nói cái này à. Cái gì chị ấy cũng không biết, chỉ đến học hỏi mà thôi. Mà bố mẹ cũng nói như vậy rồi, anh thấy em mà nói không thì có thỏa đáng không. Lúc đó bố mẹ sẽ nghĩ em tâm tư rất sâu, chi li tính toán. Em phải giả vờ ngây thơ một chút, không thể xuống tay độc ác được.”
“Trước giờ chỉ có em nói không muốn, từ lúc nào em bắt đầu nghĩ đến thỏa đáng hay không.” Lúc Giang Tùy Châu nói câu này rất chân thành, Quan Hề nghe thấy liền muốn trợn trắng mắt, cô thuận tay vớ một chiếc túi trong tủ ném qua: “Xéo đi.”
Giang Tùy Châu bắt lấy: “Quan Hề, sau khi người chị gái này của em trở về, tính cách em hiền hòa đi không ít đâu.”
“…”
“Nhưng tùy em thôi, em tự nguyện thì anh cũng không có gì để nói.”
Giang Tùy Châu bày ra vẻ mặt “Em muốn diễn tình nghĩa chị em thì diễn đi.”
Cũng phải, so với đám anh chị em hậu bối nhà họ Quan thì nhà Giang Tùy Châu như đấu trường Tu La. Theo cách nói của anh, ruột thịt mới là thứ cần đề phòng nhất.
Lúc này Quan Hề cũng hiểu ý của anh, trong lòng không khỏi ấm áp.
Cô cười một lúc, nháy mắt với anh: “Sao thế? Anh quan tâm em à.”
Giang Tùy Châu đứng dậy bước đến sau lưng cô, ngắm cô trong gương.
Trong gương, đôi chân của cô gái thon dài trắng nõn, vòng eo đầy đặn, áo khoác mặc trên người cô càng thêm mĩ cảm.
Cô đứng đây quả là cảnh đẹp ý vui.
“Ừ, sợ em thất thế.”
Giang Tùy Châu hơi nghiêng đầu, áp vào sau tai Quan Hề khẽ ngửi. Là mùi hương quen thuộc của anh, cũng không biết là hương nước hoa hay mùi hương trên người cô, cảm giác rất thoải mái.
Trái tim Quan Hề khẽ nhói lên, tay vòng ra sau đập anh: “Anh bớt khóc tang em đi.”
“Không phải khóc tang, anh chỉ đang nhắc nhở em thôi.”
“Hừ.”
Khóe miệng Giang Tùy Châu khẽ nhếch, ngón tay vòng lên trước khẽ nhéo cằm làm cô quay đầu lại.
Sau đó anh thuận thế hôn lên môi cô.
Hai tuần nay hai người chưa gặp nhau, anh vì công việc bận rộn, cô lại ngại dư luận bàn tán bên ngoài, mấy ngày nay cũng lười ra khỏi nhà.
Đã lâu không gặp, sức chịu đựng cũng đến giới hạn.
Lúc này trông anh có vẻ thong thả ung dung, nhưng thực ra đã gần mất khống chế.
“Ưm…”
Bóng dáng hai người quấn quýt với nhau.
Giang Tùy Châu ôm chặt cô, đỡ cô ngồi lên bàn trang điểm. Mĩ phẩm dưỡng da của Quan Hề xếp đầy bàn, bản thân bị anh đặt trên bàn làm một loạt chai lọ thủy tinh phía sau đụng vào nhau.
“Đừng làm loạn.” Phía sau lưng Quan Hề trống rỗng, duỗi tay chắn môi anh.
Nhưng lúc ánh mắt anh nhìn thấy đôi mắt sau bàn tay của cô, nội tâm lại dấy lên sự kích động quen thuộc. Mắt anh nhìn thẳng cô, mang theo ý vị xâm lược giống như muốn ăn tươi nuốt sống người con gái trước mắt này.
Trên phương diện kia hai người rất thẳng thắn, muốn chính là muốn, không hề giấu diếm.
Nhưng, lúc này không tiện.
“Lát nữa đi ăn tối với anh.” Giang Tùy Châu cũng biết ở đây không tiện, anh cụp mắt, hít sâu vài hơi để bình phục.
Quan Hề thức thời rút lui: “Thế anh để em xuống đi.”
Giang Tùy Châu lườm cô, lùi về sau một bước.
Quan Hề nhảy từ trên bàn trang điểm xuống, thay áo khoác trên người: “Lần trước Ninh Y nói cho em một nhà hàng rất ngon, lát nữa thử xem.”
“Ừ.”
Nghĩ xong đi đâu ăn rồi Quan Hề mới tiếp tục chọn quần áo cho mình: “Hai bộ này hình như không đẹp như trên ảnh, bộ này còn tạm…”
Tinh tinh…
Đúng lúc này, điện thoại cô vang lên âm báo tin nhắn.
Quan Hề cầm lên xem, nhận ra là tin nhắn của nhân viên bên Trung tâm Cá sấu gửi cho cô, nội dung “Cận cảnh con trai cưng”. Hồi chiều cô đứng khá xa, chụp không được đẹp, trước khi đi còn nhờ vả nhân viên một phen để anh ta chụp gửi cho cô.
Giang Tùy Châu thấy cô vừa nhìn điện thoại vừa cười bèn hỏi: “Nhìn gì đấy.”
“Con trai cưng của em.” Quan Hề như hiến vật quý, “Anh xem, anh tuấn uy vũ biết bao.”
Giang Tùy Châu cầm điện thoại của cô, lướt xem mấy tấm ảnh, miễn cưỡng khen: “Ừ, cũng được.”
Xem xong ảnh, ngón tay anh lướt qua màn hình, ảnh thu nhỏ lại về nội dung cuộc trò chuyện.
Đúng lúc Giang Tùy Châu định đưa điện thoại trả cô, điện thoại lại rung lên, đối phương lại nhắn một chuỗi dài qua.
“Quan tiểu thư, ảnh của Giang Giang với tiểu Tùy tôi đã gửi rồi, bây giờ Châu Châu đang ở dưới nước nên không chụp được, lúc nào chụp rồi tôi sẽ gửi cho cô sau.”
Giang Giang? Tiểu Tùy?
Châu Châu đang ở dưới nước?
Hai chữ “con trai” bật ra trong đầu.
Khóe miệng Giang Tùy Châu khẽ mím lại, “Quan Hề.”
“Sao hả.”
“Con trai em tên gì.”
“Tên Giang…” Quan Hề sững người, lập tức ngậm miệng.
Cô thấy nét mặt vô cảm kia của Giang Tùy Châu liền duỗi tay cướp điện thoại về. Cúi đầu nhìn màn hình điện thoại cô cũng hiểu ra vấn đề.
Cô chớp mắt, cười nịnh nọt: “Anh yêu, sao anh lại nhìn trộm tin nhắn của người ta thế, đạo đức kém quá nha.”
“Gan lớn rồi?”
“Ai nha, đây không phải biểu hiện của tình yêu em dành cho anh sao.” Mặt Quan Hề không đổi sắc nói dối, “Vì yêu anh, hận mấy đồ vật quanh em không thể biến thành anh, anh có hiểu không?”
Giang Tùy Châu cười lạnh một tiếng, không thèm đếm xỉa đến lời tỏ tình sáo rỗng kia của cô, đi thẳng ra ngoài phòng.
Quan Hề lập lức xách túi chạy theo: “Này… Anh có thái độ gì đấy hả, đừng giận mà anh. Này này này… đừng đi nhanh thế… đi đâu vậy?”
Tiếng giày cao gót nện trên cầu thang có vẻ nhanh, Giang Tùy Châu biết trình độ đi giày cao gót của cô đã luyện đến mức thuần thục như đi trên đất bằng nhưng vẫn dừng lại một lúc, miễn cho đến khi chẳng may cô vấp chân rồi lại bực dọc đổ do anh không đợi.
“Bây giờ ra ngoài thôi, đi ăn.”
“Sớm thế á?”
“Không sớm, ăn xong còn về nhà.” Sắc mặt Giang Tùy Châu lạnh nhạt, nhưng Quan Hề có thể hiểu rõ ẩn ý đằng sau lời nói của anh.
Vậy nên cô cười tươi, nắm cổ tay anh kéo đi: “Được nha, sớm còn về nhà anh. Ừm…Thế về sau em có thể gọi mấy bé cưng nhà em là Giang Giang Châu Châu không.”
“…”
“Anh không nói gì em liền cho là anh đồng ý rồi nha.”
Giang Tùy Châu liếc nhìn cô: “Không chiếm chút thượng phong thì em không thoải mái à.”
“Đúng đấy.”
“Được, cứ cố gắng đi.”
“Cố gắng thì cố gắng.”
…
Lúc xuống tầng Quan Oánh đã không còn ở đó, nên Quan Hề chỉ dặn dò dì Trân rồi đi luôn.
Hai người ăn cơm xong liền lên xe về Cảnh uyển Gia Lâm của Giang Tùy Châu.
Vừa trên bàn ăn uống hai ly rượu đỏ đến bây giờ men say dâng lên, rất hợp bầu không khí.
Giang Tùy Châu ném chìa khóa xe xuống, tiện tay vắt áo khoác ngoài lên sô pha, “Tối muốn anh đưa về nhà không.”
“Đến lúc đó anh còn sức đưa em về à.” Quan Hề bước đến sau lưng anh, duỗi tay ôm eo anh.
Sau khi cởi áo khoác ngoài, bên trong Giang Tùy Châu chỉ mặc một chiếc áo đơn, áo rất mỏng, có thể cảm nhận được cơ bắp mê người bên trong. Quan Hề nhìn thẳng anh, vừa làm chính sự vừa không ngừng thầm mắng, sao dáng người Giang Nhị cẩu lại tốt thế này...
Giang Tùy Châu bị cô động tay động chân tâm tình đã sớm loạn: “Em có thể thử.”
“Được.”
Người con gái trước mắt nửa tỉnh nửa say, ánh mắt mang theo tia dụ hoặc. Mắt Giang Tùy Châu sầm xuống, quay người lại trực tiếp bế cô đi vào phòng ngủ.
Cả căn nhà chỉ có hai người, vào phòng ngủ rồi cửa cũng không kịp khóa đã bế thẳng cô vào giường. Cánh tay Giang Tùy Châu giữ chặt gáy cô, hung mãnh hôn xuống.
Quan Hề hơi ngửa đầu, đôi tay quen thuộc kéo gấu áo của anh ra khỏi quần.
Tay của cô hơi lạnh, vừa chạm vào người anh liền bị Giang Tùy Châu nắm lấy.
“Lạnh lắm à?” Giang Tùy Châu ngừng động tác, âm thanh trầm thấp thổi khí bên sườn mặt cô.
Quan Hề bị anh hôn đến có cảm giác, nâng mắt nhìn anh, làm nũng: “Lạnh lắm... Anh sưởi ấm cho em đi.”
Giang Tùy Châu nhíu mày, định đứng dậy bật điều hòa. Nhưng người chưa kịp dậy đã bị đôi tay không quy củ của người phía dưới quấy nhiễu.
“...” Giang Tùy Châu hừ một tiếng, cổ họng như nghẹn lại.
Phương pháp sưởi ấm của cô quả là to gan.
Giang Tùy Châu thầm hít sâu, ánh mắt cũng dần đỏ lên. Lúc này anh cũng chẳng lo nổi cô có lạnh hay không, chỉ cởi quần áo, trực tiếp vào vấn đề.
Sau nửa đêm, Quan Hề cảm thấy bản thân hầu như chẳng được ngủ lúc nào. Mơ mơ hồ hồ còn bị người ta kéo làm hết lần này đến lần khác, cô đã xin đầu hàng rất nhiều lần, tỉ như nói không chiếm thượng phong của anh nữa, không gọi anh là con trai nữa, hay như không nghi ngờ năng lực của anh nữa...
Nhưng khóc lóc đến cuối cùng vẫn phải ngâm nga, bị người ta ăn sạch.
***
Hôm sau, trời mưa.
Ngoài cửa tiếng mưa rơi rào rào, thỉnh thoảng còn xen lẫn tiếng sấm.
Quan Hề ngồi trong phòng ăn, vừa ăn cơm trưa vừa trả lời tin nhắn của Chung Linh Phàm. Sau khi cô nàng gả cho Kim Khai Thành liền ở luôn nhà làm một phú bà nhàn rỗi, hưởng thụ cuộc sống nhàn tản, trong vòng bạn bè toàn là ảnh cô tự làm bánh ngọt.
Nhưng xem giọng điệu muốn mở quán bar của cô nàng chắc là không làm nổi vợ hiền nữa, bắt đầu tạo dựng sự nghiệp tiêu pha hoang phí.
“Tuần tới Chung Linh Phàm mở party khai trương quán bar của cô ấy, anh đã biết chưa.” Quan Hề hỏi.
Giang Tùy Châu ngồi đối diện gật đầu: “Có nghe Kim Khai Thành nói.”
Quan Hề: “Vậy anh có đi không?”
Giang Tùy Châu: “Không biết, chắc là không có thời gian đi.”
“Ồ.”
Giang Tùy Châu đã ăn xong, anh đặt đũa xuống: “Anh đi trước đây, em thì sao?”
“Em phải đến công ty một chuyến, nhưng không cần anh đưa đi đâu, em tự lái xe.” Quan Hề nói xong cầm điện thoại đứng lên, nhưng chưa đi nổi một bước, chân đột nhiên nhũn ra, suýt ngã khuỵu xuống.
Vẫn may cô kịp bám vào bàn.
Giang Tùy Châu: “?”
Quan Hề: “...”
Cánh tay Giang Tùy Châu vẫn giơ trong không khí: “Không sao chứ?”
Mặt Quan Hề đỏ lên.
Cô mượn lực đứng thẳng người, mặt mũi bị một màn khuỵu chân này vứt sạch.
“Có đấy, anh nhìn em giống không sao à?” Quan Hề oán hận nhìn anh, vừa đi ra cửa vừa lẩm bẩm: “Xùy, cả đời chưa lên giường bao giờ sao, đói khát gớm.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]