“ Bà khoe khoang cái gì chứ. Cháu gái bà có hợp đến đâu cũng xứng để ngồi vào chỗ vị hôn thê của Tần thiếu chắc. Vị trí đó vốn thuộc về Kiều tiểu thư rồi.” Người phụ nữ bĩu môi.
“ Bà tốt nhất nên giữ mồm giữ miệng. Nếu để Ôn Ý nghe được bà sống không yên với người ta đâu. “
“ Xì. Sợ cái gì chứ! Ai lại không biết Kiều Hân bị suy thận, giờ chắc vẫn ở trong bệnh viện chạy thận rồi. Lại nói đến thân thể yếu ớt đó có thể giúp Tần gia nối dõi tông đường được sao? Tần gia sớm muộn cũng hủy hôn thôi. Đến lúc đó chưa biết chừng cháu gái tôi có thể thế chỗ cũng nên. “
Giang Mận Chi cực kỳ huênh hoang. Bà ta không hề để Kiều Hân vào mắt. Một người lúc nào cũng ốm yếu nằm trong bệnh viện làm sao có thể lôi kéo được cảm tình của nam nhân. Nếu là trước kia thì bà cảm thấy không có khả năng, nhưng mà bây giờ thời thế đã khác, bà ta hiện không ngại nhồi nhét cháu gái mình vào một chỗ với Tần Mặc.
Giang Hiểu Đồng so với Kiều Hân có mấy phần thua kém đâu, cũng là người chín người mười. Cả hai cùng Tần Mặc là thanh mai trúc mã, quen biết nhau từ nhỏ, Giang Hiểu Đồng còn quen biết Tần Mặc sớm hơn hai năm. Dựa vào cái gì mà hôn ước lại rớt xuống người Kiều Hân.
Nghĩ đến cũng thật nực cười. Kiều gia lúc trước làm gì có cửa hơn thua với Giang gia, nếu không phải nhờ ả Ôn Ý kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-hon-phu-cua-toi-la-phan-dien/3384152/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.