Doãn Tùng Khiết nhàn nhạt hỏi: " Sao không đi theo Tần Mặc. Cứ đứng ở chỗ tôi làm gì? "
Lê Vĩnh Thần cau mày, lời nói mơ hồ có chút tức giận. " Bạn bè lâu ngày không gặp, muốn cùng cậu hàn huyên một lát, không được sao? Với lại tôi có phải cái đuôi của Tần Mặc đâu mà đi theo cậu ta hoài. "
" Lạ nhỉ. Thiết lập của cậu vốn dĩ là nên như thế. Làm một nhân vật phụ đi theo Tần Mặc rồi trợ giúp hắn không phải cũng rất tốt sao. " Doãn Tùng Khiết mơ hồ cười nhạt, ánh mắt châm chọc lại có chút giễu cợt.
Lê Vĩnh Thần ngỡ ngàng, trong lòng thật sự rất khó chịu. Làm sao ai cũng nghĩ hắn nên cùng với Tần Mặc ở một chỗ chứ. Nếu song hành cùng vai vế thì hắn không nói gì. Làm người bạn đồng cam cộng khổ thì hắn đã vui mừng nhưng vì cớ gì mà luôn nghĩ hắn chẳng khác gì cái đuôi bám víu sau lưng Tần Mặc, dửng dưng hưởng thụ. Thật sự coi Lê Vĩnh Thần này là cái gì chứ.
Trong lòng người khác nghĩ gì Lê Vĩnh Thần chẳng buồn tìm hiểu nữa nhưng sao đến cả Doãn Tùng Khiết lại có cách nghĩ đó.
Đến cả Doãn Tùng Khiết cũng coi Lê Vĩnh Thần là nhân vật phụ lót đường cho Tần Mặc sao! Điều này thật sự khiến Lê Vĩnh Thần khó chịu đến căm phẫn.
Đáng ra Doãn Tùng Khiết không nên nói lời này mới đúng. Người hiểu con người Lê Vĩnh Thần nhất không phải Doãn Tùng Khiết sao.
Lê Vĩnh Thần làm sao biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-hon-phu-cua-toi-la-phan-dien/3362621/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.