" Anh Thiên Vũ đến rồi sao! " Hoa Nhan vui mừng, miệng cười toe toét.
" Xem con kìa. Hào hứng cái gì chứ! Lại chẳng phải lần đầu tiên gì. " Tiêu Quỳnh Tâm cười nhạt. Không khỏi cảm thấy con gái mình quá kích động đi.
" Mẹ, con đi đây. " Hoa Nhan hướng Tiêu Quỳnh Tâm mà tạm biệt.
" Ừm. Để mẹ tiễn con. "
" Dạ. " Hoa Nhan ngọt ngào khoát tay Tiêu Quỳnh Tâm cùng đi đến chỗ thang máy.
Tiêu Quỳnh Tâm nhìn bộ dạng vui vẻ trông mong kia. Bà thầm cười một tiếng.
Quả nhiên con gái lớn rồi. Tình yêu cũng nên đến thôi.
Bà giờ đây rất mong đợi được nhìn thấy hôn lễ của Hoa Nhan và Sở Thiên Vũ. Trước kia hôn ước này định ra phần lớn cũng là vì thấy tình cảm của hai đứa trẻ rất tốt. Phần còn lại cũng là vì bà và chồng mình không dám tin tưởng giao con gái mình vào tay ai hết. Lại nghĩ đến con gái mình tuổi còn nhỏ trời sinh lại yếu ớt lắm bệnh, bà không thể không suy tính một chút.
Hai đứa trẻ dần lớn tình cảm lại rất hồn nhiên gọi anh gọi em trông thì ngọt ngào tình cảm nhưng xác thực chưa từng bước đến tình cảm nam nữ. Hai đứa nhỏ thật sự coi nhau như tình thân, anh em ruột thịt.
Nhưng dạo gần đây qua con mắt của bà, hai đứa trẻ này có khả năng sẽ tu thành chín quả.
Khi thang máy được mở ra Hoa Nhan bất ngờ khi thấy Sở Thiên Vũ đã đứng ở trước thang máy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-hon-phu-cua-toi-la-phan-dien/3353099/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.