Bởi dinh thự Sở gia nằm ở ngoại ô nên phải mất khoảng hơn 1 giờ đồng hồ mới đến nơi. Trong khoảng thời gian đó cô liền cùng Sở Thiên Vũ đã nói không biết bao nhiêu chuyện. Từ chuyện ngã cầu thang cho đến chuyện gần đây nhất của cô.
" Ninh Ninh, mấy ngày học trên trường mới em đã quen chưa ? Không có chuyện gì xảy ra chứ ?" Sở Thiên Vũ mỉm cười trong tay vẫn còn xoa nhẹ từng lọm tóc của cô, mân mê không buông.
Tim cô đập thình thịch, cảm giác khó chịu trong lồng ngực bắt đầu dâng trào. Từng ngón tay của anh sờ nhẹ lên trên từng lọm tóc cô, khiến trong lòng cô ngứa ngáy khó chịu, đôi mắt không ngừng nhìn chằm chằm vào bàn tay anh. Cô cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình mỉm cười đáp lại " Ừm, mọi thứ rất tốt không có chuyện gì xảy ra cả "
Cái đó chắc cũng chỉ là sự nuông chiều, yêu thương đối với em gái mà thôi. Dù sao trong nguyên tác cũng đã nói rằng Sở Thiên Vũ chỉ coi Lâm Tố Ninh là em gái mà đối xử. Bản thân mình chỉ hưởng thụ tình yêu thương đó thôi. Nên đừng mong đợi gì cả ! Đã là một kẻ thay thế thì phải làm cho giống. Đừng để lộ ra bản thân. Cũng đừng quên nhiệm vụ của mình là gì !
Trên gương mặt cô tuy thể hiện sự vui vẻ nhưng lại có phần gượng gạo. Đôi mắt trầm tư u sầu mang nặng đầy suy nghĩ. Khiến Sở Thiên Vũ không khỏi mà nghĩ cô đang giấu anh việc gì đó.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-hon-phu-cua-toi-la-phan-dien/2667991/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.