Những tia nắng vàng chiếu qua từng ô cửa sổ phả vào lớp học, mang theo sức sống tạo cho ta cảm giác tươi mới ấm áp.
So với sự sôi nổi náo nhiệt của buổi sáng. Thì ở một góc bàn ngay cạnh cửa sổ, một thiếu nữ chống cằm thơ thẩn, ánh mắt không chút sức sống nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Gió bay nhẹ nhàng cùng những tia nắng phản phất trên gương mặt cô. Không khiến sắc mặt của cô tốt hơn, còn mang thêm phần ảm đạm.
Diệp Linh vừa mới tới, thấy cô bạn của mình hình như có tâm sự liền gọi một tiếng.
" Khả Khả ! "
Diệp Linh gọi cô nhưng không phản ứng, liền chạm vào vai cô lay một cái rồi gọi lần nữa. Lần này cô có phản ứng, nhưng đáp lại là một ánh mắt trống rỗng lạnh nhạt. Không vui vẻ, không tươi cười giống như ngày thường, mà mang theo đó là cảm giác khác lạ có phần u tối. Đôi mắt xanh tựa biển cả ấy, giờ đây lại giống như dòng xoáy tử thần dưới đáy đại dương. Mang theo sự sắc bén lạnh lẽo của tận cùng vực thẳm.
Diệp Linh theo đó có phần rùng mình, bối rối không biết nói gì khi nhìn thẳng vào đôi mắt ấy. Nhưng cũng chỉ được một lúc sau, Diệp Linh liền cất tiếng. Giọng nói lo lắng.
" Khả Khả ! Sao vậy ? Sắc mặt của cậu hình như không được tốt lắm, có gì không vui sao?"
Kiều Khả lắc đầu mỉm cười nhẹ, ý nói bản thân không sao. Nhưng đôi mắt vẫn thế không chuyển biến, không vui vẻ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-hon-phu-cua-toi-la-phan-dien/2667984/chuong-36.html