Giang Hiểu Đồng nhìn thấy biểu cảm sắc xuân phơi phới của Đặng Ngọc Nghiên. Cũng biết là cô đã nhìn thấy gì. Cũng như nghe thấy được lời nói của Đào Thuỳ Trang. Giang Hiểu Đồng sau đó cũng liền đứng dậy bước về phía cuối lớp. Đặng Ngọc Nghiên thấy thế cũng lẽo đẽo đi theo, hệt như một cái đuôi.
Giang Hiểu Đồng đứng trước mặt Giang Trường Nam tươi cười nói.
" Anh Trường Nam, anh đến lớp em làm gì vậy ?"
Giang Trường Nam ngẩn đầu lên, gương mặt không mấy vui vẻ nhưng vẫn cố dịu giọng nói.
" Đi chấm."
" Wao. Không ngờ anh vậy mà lại là cờ đỏ luôn đấy. " Vẻ mặt Giang Hiểu Đồng cực kỳ ngạc nhiên.
Giang Hiểu Đồng thật sự khó mà tin được người anh họ này của mình vậy mà lại là cờ đỏ. Dù sao hồi cấp 2 Giang Trường Nam nổi tiếng là một giáo bá, chính là mỗi ngày cùng người khác kiếm chuyện đánh nhau, gây chuyện khắp nơi, đi học cho có lệ, trốn tiết là chuyện thường. Vậy mà bây giờ lại nghiêm túc đi chấm như thế này. Thì quả thật khác hoàn toàn so với hình tượng của anh.
Nhưng đối với Đặng Ngọc Nghiên trong mắt chỉ có Giang Trường Nam. Thấy Giang Trường Nam đi chấm như vậy liền muốn nịnh hót một phen. Cố gắng để lấy được chút thiện cảm từ hắn.
" Trường Nam cậu giỏi ghê. Có thể làm cờ đỏ đi chấm như vậy. Chắc chắn trong lòng mọi người cậu rất được tin cậy a. " Đặng Ngọc Nghiên mỉm cười vui vẻ, bờ má phấn hồng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-hon-phu-cua-toi-la-phan-dien/2667978/chuong-39.html